“Che cho kỹ vào, nói không chừng đêm nay sẽ lại có thêm vài dấu mới đấy.”
Hoài Kinh nói lời này mà mặt không hề thay đổi, Hứa Tinh Không bị dọa
đến ngây người. Cô ngửa đầu nhìn, thấy ý cười trong ánh mắt Hoài Kinh
ngày càng rõ thì nhíu mày. Cô cúi đầu xuống, có chút oán giận nói khẽ:
“Anh đừng nói giỡn như vậy nữa.”
Đuôi mắt Hoài Kinh nhếch lên, hai chân anh đứng thẳng nhưng lại hơi cong eo, cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không cười khẽ.
“Được, vậy anh sẽ nói thật.” Hoài Kinh hơi dùng sức nâng cằm của cô lên, âm cuối hơi cao, hỏi:
Hứa Tinh Không cảm thấy hơi rung động, lại ngẩng đầu lên. Vẻ mặt của Hoài
Kinh rất nghiêm túc, ngay cả ánh mắt ngả ngớn của anh cũng trở nên thâm
trầm, nghiêm nghị.
Anh hơi cong môi, trịnh trọng nói:
“Thật ra là Meo Meo gọi cho anh, nó bảo nó đói bụng nên kêu anh đến đón em về cho nó ăn.”
Chờ đến khi nói hết câu, ánh mắt thâm trầm của Hoài Kinh lại lóe lên ý cười kín đáo, khóe môi anh nhếch lên, mỉm cười nhìn phản ứng của Hứa Tinh
Không. Anh đoán mặt cô sẽ đỏ ửng lên, thở gấp và nhìn anh bằng ánh mắt
hờn giận. Chỉ nghĩ vậy thôi trong lòng anh đã chợt nhộn nhạo như có con
mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cào, thật ngứa ngáy.
Nhưng Hứa Tinh
Không lại không phản ứng như anh mong chờ, nét mặt cô không có những
biểu hiện sinh động như anh nghĩ mà ngược lại có hơi ngơ ngác. Cô mông
lung nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoài Kinh, sau đó quả quyết lắc đầu,
nói: “Anh lừa em.”
Nụ cười của Hoài Kinh khựng lại.
Hơi
lạnh trên ghế đá xuyên qua quần áo truyền vào người, Hứa Tinh Không lạnh đến nổi phải đứng lên. Hai chân cô có hơi tê mỏi làm cô lảo đảo, cuối
cùng đảo đến đứng bên cạnh Hoài Kinh.
Hoài Kinh mặc rất ít áo
nhưng khi cô đứng gần anh thế này, Hứa Tinh Không lại cảm thấy cả khuôn
mặt đều bị anh hun đến nóng rát. Cô ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh đứng trước
mặt, vô cùng nghiêm túc nói:
“Meo Meo sẽ không gọi điện cho anh đâu, nó ghét nhất là mấy con cún con hay cắn người.”
Biệt danh “Cún con hay cắn người” này làm Hoài Kinh vốn chỉ đang cười nhẹ
giờ càng cười tươi hơn. Anh nén cười, cúi đầu ngắm nhìn người phụ nữ
đứng trước mặt anh. Hứa Tinh Không dường như rất hài lòng với biệt danh
này của anh, ánh mắt long lanh ánh lên sự vui vẻ như ngôi sao trên trời.
Hoài Kinh trầm giọng cười, ngón tay ấm áp lướt qua gò má của
Hứa Tinh Không, cuối cùng lại nắm lấy cằm cô. Hoài Kinh hơi dùng sức
nâng cằm của cô lên, âm cuối hơi cao, hỏi:
“Thật không?”
Cằm nhỏ bị nắm vừa đau lại mỏi làm đầu óc Hứa Tinh Không trở nên tỉnh táo
hơn một chút. Nhận ra mình vừa mới nói gì, sắc đỏ lại từ từ hiện lên
trên khuôn mặt Hứa Tinh Không, cô giãy giụa muốn né tránh, nhưng còn
chưa thành công trốn thoát thì Hoài Kinh đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi Hoài Kinh đặt nụ hôn xuống thì Hứa Tinh Không hơi cứng người lại. Anh
nhếch môi, khẽ mở miệng, cắn nhẹ lên môi mềm mại của Hứa Tinh Không một
cái. Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, trong thoáng chốc vành mắt đã đỏ lên. Cô mở to hai mắt nhìn anh cười xấu xa lùi ra, đầu lưỡi liếm liếm môi,
thế mà lại bị hằn dấu răng.
Nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của cô
rút vào trong miệng, hầu kết Hoài Kinh khẽ nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn
chăm chú vào dấu răng còn in trên môi cô. Hoài Kinh tiến gần lại bên tai cô, trong lúc cô tránh né theo bản năng thì anh đưa tay đỡ lấy thắt
lưng cô lại rồi ôm cô vào ngực.
Hoài Kinh cười cười nói nhỏ bên tai cô: “Vậy con chó nhỏ cắn em trước một cái.”
Cho tận đến khi về đến nhà Hoài Kinh, Hứa Tinh Không mới biết được cái gì
gọi là “cắn trước một cái”, điều này có nghĩa là sau đó cô còn bị cắn
thêm mấy cái nữa. Hứa Tinh Không say rượu, trên giường bị Hoài Kinh làm
đi làm lại mấy lần mới dần dần tỉnh táo lại. Trong lúc làm, vì để trả
thù mà Hoài Kinh cắn gặm trên dưới người cô nhiều không đếm xuể. Ngày
hôm sau khi đi tắm, Hứa Tinh Không nhìn những dấu cắn trên người mình mà suýt ngất đi vì xấu hổ.
Vậy mà Hoài Kinh còn in dấu răng lên cả hai mu bàn tay cô, tuy dấu rất cạn nhưng lại tím xanh một mảng, nhìn
như do hôn sâu để lại, đến cả tay áo cũng không che đi.
Hứa Tinh Không tắm rửa xong liền mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Hoài Kinh cũng đã dậy, tinh thần anh phấn chấn đứng bên cửa sổ cài cổ tay
áo. Ngón tay anh thon dài khéo léo cài nút lại, phần cổ tay áo ôm lấy cổ tay trắng nõn của anh. Vì cổ tay hơi cong lại làm nổi bật xương cổ tay
tinh tế đẹp đẽ.
Hứa Tinh Không không phải là một người nghiện
ngắm tay (thủ khống), nhưng tay của Hoài Kinh thật sự rất đẹp, nên cô
cũng cho phép bản thân ngắm nhìn nhiều một chút. Cho đến khi Hoài Kinh
cài nút áo xong xuôi, nghiêng đầu sang, bờ môi hơi nhếch lên, nhìn cô,
Hứa Tinh Không mới hoàn hồn nhớ lại điều mình muốn nói:
“Từ nay
về sau anh không được cắn em nữa.” Tuy rằng lúc này cô đang lên án anh
nhưng sao sau khi nói ra những lời này anh lại nhướng mắt lên làm cô có
chút không bối rối, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại: “Em… em chỉ che
được một vài nơi thôi.”
Mắt Hứa Tinh Không nheo lại, máu nóng chảy ngược lên. Cô nhìn Hoài Kinh
tươi cười, cảm thấy bản lĩnh ngậm máu phun người của anh càng ngày càng
cao siêu. Cô nhíu nhíu mày, lắc đầu không chịu thừa nhận, “Em không có
bảo anh cắn em.”
Hoài Kinh chỉnh cà vạt lại, cầm lấy áo khoác rồi thong thả bước đến trước mặt Hứa Tinh Không.
Chân anh rất dài nên nếu muốn đối diện với Hứa Tinh Không thì anh phải cúi
người xuống. Anh hơi khom lưng và nghiêng người về phía trước, ghé vào
tai Hứa Tinh Không cất giọng trầm ấm như cây cỏ đuôi ngựa quét qua trái
tim cô.
“Hôm qua ai nói anh là con chó nhỏ hay cắn người ấy nhỉ?”
Tiếng “nhỉ” kia làm trái tim Hứa Tinh Không treo lơ lửng. Hôm qua tuy cô uống rượu nên hơi mơ hồ nhưng vẫn có chút ấn tượng với những chuyện đêm qua.
Hứa Tinh Không liền cúi đầu, vành tai dần ửng hồng lên, nhưng lại không có cách nào phản bác lại.
Hoài Kinh thấy một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng nên đứng thẳng người lại.
Khi anh vừa thay đổi tư thế thì cô liền thì thầm một câu.
“Đúng là em có nói thế nhưng anh cũng không thể cắn em được.”
“Không có gì.” Hứa Tinh Không lắc đầu, khi ngẩng đầu lên thì nhìn anh chuyển
hướng đề tài: “Tối nay em không thể về đây được, mai em phải đi công tác rồi nên tối phải về nhà thu dọn hành lý.”
Hoài Kinh rũ mắt xuống, hỏi: “Đi công tác ở đâu?”
Hứa Tinh Không xoa xoa mắt, nói: “Văn Thành.”
Hoài Kinh lại hỏi: “Đi mấy ngày?”
Nhắc đến thời gian, Tinh Không liền tươi cười, giương mắt đáp: “Ba ngày.”
Sự vui vẻ trên gương mặt cô không che giấu được, ngay cả ánh mắt cũng mở to, đen láy lóng lánh.
Hoài Kinh nghiêng đầu, đứng thẳng người nhìn ngắm Hứa Tinh Không rồi nhíu mày: “Em thật sự rất vui vẻ à?”
Về điểm này Hứa Tinh Không không hề muốn che giấu, cô gật đầu nói: “Ừ, đi
cùng chị Gia Lâm có thể học được rất nhiều điều. Hơn nữa…”
“Hơn nữa, hai ngày này có thể dưỡng mấy vết bầm anh cắn…” Ngày hôm sau khi
đi tắm, Hứa Tinh Không nhìn những dấu cắn trên người mình mà suýt ngất
đi vì xấu hổ.
Hứa Tinh Không nói xong thì cả mặt đã đỏ hết lên.
Cô chạy nhanh đi lấy áo khoác chuẩn bị đi làm thì lại bị Hoài Kinh kéo
tay lại. Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt âm trầm không nhìn được biểu tình.
“…Anh nghe thấy rồi.”
Hứa Tinh Không: “…”
Công việc phiên dịch triển khai theo công việc của công ty, lần này địa điểm công tác của công ty là ở suối nước nóng Mậu Bạch, chứng tỏ chuyến công tác này có kết hợp với vui chơi. Trong thời gian các nhân viên cao cấp
của công ty nghỉ ngơi, thì Hứa Tinh Không và các đồng nghiệp cũng có thể đi tắm suối nước nóng. Trước giờ Hứa Tinh Không chưa từng đi suối nước
nóng nên trong lòng rất rất mong chờ.
Hứa Tinh Không và Nhan Gia Lâm được tài xế công ty ủy nhiệm đưa đến Văn Thành, Văn Thành ở phía
nam Hạ Thành, hai thành phố này cách nhau bốn tiếng lái xe. Khi hai cô
tới Văn Thành thì đã là giữa trưa. Vì để không chậm trễ công tác phiên
dịch nên cả hai đều đến địa điểm làm việc trước, buổi chiều hôm nay mới
chính thức đàm phán hợp đồng cần phiên dịch. Bộ dụng cụ pha trà này
trông vô cùng tinh xảo
Suối nước nóng Mậu Bạch của Văn Thành nằm ở ngoại ô bên dưới chân núi Mậu Bạch, mùa này ở núi Mậu Bạch cây cối
vẫn xanh tươi rậm rạp. Khắp núi đều được phủ một màu xanh biếc của rừng
trúc, từ xa xa nhìn lại, chúng còn ẩn hiện trong hơi nước mang lại cảm
giác như một bộ phim điện ảnh võ hiệp.
Núi Mậu Bạch cũng không
bằng phẳng, trên núi có một con suối nước nóng chảy xuống từ giữa khe
núi, hơi nước bốc lên theo làn nước chảy xuống, những bọt nước trắng xóa văng lên khắp nơi, đem lại một cảm giác nên thơ khác thường.
Văn Thành không hổ danh là thành cổ, ở đây như một bức tranh thủy mặc, dù
suối nước nóng Mậu Bạch đã được thương mại hóa nhưng nó vẫn mang đậm nét văn hóa, vẫn có thể áp chế được hơi thở thương mại ở đây, tản ra một
hơi thở khoan thai, điềm tĩnh.
Hứa Tinh Không đứng dưới chân núi, tâm tình dần dần an ổn, yên tĩnh lại.
Suối nước nóng Mậu Bạch vẫn được trang trí theo đặc trưng riêng của Văn
Thành, phong cách cổ xưa, không khí thoải mái. Đi vào đại sảnh làm thủ
tục nhận phòng, Nhan Gia Lâm mới đưa thẻ phòng cho Hứa Tinh Không.
“Em ở kế bên phòng chị. Bốn giờ chiều, bộ trưởng Dương đích thân thay mặt
tập đoàn đón tiếp đoàn Felix viếng thăm tại phòng trà Văn Thành. Đến lúc đó chúng ta sẽ phiên dịch trực tiếp, em phụ trách ghi chép lại buổi họp nhé.”
Nhận lấy khóa phòng, Hứa Tinh Không gật đầu đáp: “Vâng, chị Gia Lâm, em rõ rồi.”
Dặn dò xong, Nhan Gia Lâm trở về phòng nghỉ ngơi. Hứa Tinh Không cũng mang hành lý tới phòng mình, tra thẻ vào rồi mở cửa ra.
Hứa Tinh Không ở phòng cỡ vừa, loại phòng đơn dành cho những người độc thân đến ngâm suối nước nóng. Tuy rằng chỉ là phòng đơn vừa nhưng so với mấy khách sạn khác thì tốt hơn rất nhiều.
Căn phòng được trang trí
đồng nhất với phong cách trang trí bên ngoài, toát ra hơi thở cổ xưa
trầm lắng và yên tĩnh. Trong phòng không có giường, bởi vì hơi ấm của
suối nước nóng dưới lòng đất truyền đến nên có thể trực tiếp ngủ trên
mặt đất. Chăn đệm được trải trên mặt đất rất sạch sẽ gọn gàng, Hứa Tinh
Không cởi giày bước lên thảm, cảm nhận sự ấm áp từ gan bàn chân dần dần
lan ra cả cơ thể cô.
Ngoài chăn đệm ra thì căn phòng thực sự rất đơn giản. Phía đầu đệm có một cái tủ cao cao tới đầu gối, trên tủ có
trưng một bộ trà cụ và một bình hoa màu trắng sữa. Miệng bình được quấn
dây gai trang trí, bên trong là một nhánh mai vàng bằng nhựa, tuy mộc
mạc nhưng lại giúp căn phòng càng tươi sáng hơn.
Hiện tại mới là đầu giờ chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo ra những ô sáng vuông theo quy tắc in trên đệm.
Hứa Tinh Không lấy tài liệu ra xem lại một lát, ánh mặt trời chiếu vào làm
cô thấy hơi lười nhác. Chỉ một lát sau, cô đã nhắm mắt ngủ gật.
Ba giờ rưỡi, chuông báo đánh thức cô dậy, Hứa Tinh Không sửa soạn một chút rồi rời khỏi phòng. Đúng lúc vừa ra khỏi cửa thì gặp Nhan Gia Lâm, chị
ấy đưa mắt nhìn Hứa Tinh Không, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hứa Tinh Không nhanh chóng bước theo. “Vâng, chị Gia Lâm, em rõ rồi.”
Khu thương mại và khách sạn của suối nước nóng Mậu Bạch được tách ra, hai
nơi này nối nhau bởi một hành lang dài. Đi qua hành lang, hai người bước qua một cánh cửa không rộng không hẹp, mà sau khi bước vào cửa kia cứ
như đã bước vào chốn tiên cảnh.
Kiến trúc của khu thương mại là
dạng hành lang nối tiếp và ao nước nóng được vây quanh bởi dãy hành lang nối tiếp này. Trong suối nước nóng có những hòn non bộ, kết hợp với hơi nước ở đây tạo cho mọi người cảm giác như thần tiên đang cưỡi mây đạp
gió.
Văn Thành vốn nằm ở phía nam Hạ Thành, nơi đây vốn ấm áp
lại có thêm hơi nóng từ suối nước nóng nên không khí có hơi cao hơn Hạ
Thành. Hứa Tinh Không đi được một đoạn, trên mặt đã phiếm hồng, trông
như rất nóng nực.
Buổi chiều bắt đầu từ việc tham quan nghệ
thuật pha trà của Văn Thành, tiếp đãi khách chu đáo, đó là điều cơ bản
nhất trước khi bàn chuyện kinh doanh.
Những người khác nhanh
chóng đến, Nhan Gia Lâm dẫn Hứa Tinh Không đến phòng trà ở hành lang
trước. Bộ dụng cụ pha trà này trông vô cùng tinh xảo
Vừa bước
qua cửa vào bên trong phòng trà, Hứa Tinh Không đã cảm nhận được hương
trà tươi mát. Núi Mậu Bạch trồng rất nhiều trà xanh, hơn nữa trong nền
văn hóa từ xưa thì văn hóa trà đạo chiếm một vị trí quan trọng.
Cởi giày ra, hai người cùng bước qua cửa vào sâu bên trong phòng trà đạo.
Nghệ nhân pha trà là một người đàn ông sáng sủa ngoài ba mươi tuổi, ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ cổ, trước mặt bày một bộ dụng cụ pha trà gọn
gàng.
Bộ dụng cụ pha trà này trông vô cùng tinh xảo, nghĩ lại có lẽ đây là đồ cổ.
Lát nữa khi phiên dịch, nhất định phải dịch chính xác lời nói của nghệ sư
pha trà, Nhan Gia Lâm ngồi xếp bằng xuống trò chuyện với nghệ sư pha
trà, Hứa Tinh Không đứng bên cạnh, cầm cuốn sách giới thiệu về nghệ
thuật pha trà lên đọc.
Nhan Gia Lâm cùng nghệ nhân pha trà nói
chuyện được một lát thì đứng dậy đi ra ngoài cửa, trong phòng chỉ còn
Hứa Tinh Không và nghệ sư pha trà. Hứa Tinh Không cầm cuốn sách trong
tay, đi đến ngồi cạnh nghệ sư pha trà rồi nói:
“Xin chào, tôi
tên là Hứa Tinh Không, trợ lý của trưởng phòng Nhan.” Hứa Tinh Không mở
lời giới thiệu rồi lật cuốn sách kia ra, hỏi: “Một lát nữa những thao
tác pha trà và nội dung anh giới thiệu đều ở trong cuốn sách này phải
không?”
“Tôi là Lâm Trí.” Nghệ sư pha trà cũng mỉm cười tự giới
thiệu, sau đó nhìn lướt qua nội dung trong quyển sách rồi đáp: “Có một
số điều trong quyển sách này là nội dung ngày hôm nay.” Tuy mộc mạc
nhưng lại giúp căn phòng càng tươi sáng hơn.
Hứa Tinh Không ngước mặt nhìn anh ta rồi tươi cười nói: “Nhiều quá.”
Nói xong cô lại nhìn thoáng qua đôi tay của Lâm Trí, dáng người anh ta nho
nhã và bàn tay cũng rất đẹp. Ngón tay gầy nhưng không cằn cỏi, dài nhưng không chậm chạp, các khớp xương rõ ràng. Có lẽ quanh năm hay đụng vào
trà nên đầu các ngón tay hơi màu xanh.
“Chắc anh đã pha tra rất nhiều năm rồi nhỉ?”
“Ừm.” Lâm Trí gật đầu, trò chuyện với Hứa Tinh Không: “Từ khi tốt nghiệp đại
học tôi đã bắt đầu làm việc này. Các cô từ Hạ Thành tới à?”
Nhan Gia Lâm thường đến suối nước nóng Mâu Bạch nên chắc Lâm Trí biết chị ấy. Hứa Tinh Không gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy.”
“Tôi cũng học đại học ở Hạ Thành.” Lâm Trí bắt đầu có hứng thú tán gẫu cùng Hứa Tinh Không hơn: “Trường tôi học là Hạ Đại.”
Nghe được cái tên Hạ Đại, động tác lật sách của Hứa Tinh Không bỗng dừng
lại, quay đầu nhìn Lâm Trí cười nói: “Tôi cũng học ở Hạ Đại.”
Không ngờ lại gặp được bạn học, hai người đều thấy rất ngạc nhiên, sau đó liền nhìn nhau cười.
Hứa Tinh Không đang tán gẫu với Lâm Trí thì bên ngoài đã truyền đến tiếng
nói chuyện. Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Hứa Tinh Không nhận ra đó là
tiếng Đức, hẳn là đoàn khách người Đức đã đến rồi. Nhưng sao cô lại có
cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhỉ?
Đến khi giọng nói
truyền từ lối vào đến trước cửa phòng, Hứa Tinh Không mới ngẩng đầu nhìn ra cửa. Vừa rồi cùng Lâm Trí trò chuyện nên trên mặt cô vẫn mang nụ
cười, đối diện với ánh mắt của người đàn ông đi đầu đang đứng ở cửa
phòng, tim Hứa Tinh Không bỗng rung lên, sau đó từ cạnh bên Lâm Trí đứng lên.
Hoài Kinh đang nói chuyện với một người Đức đứng cạnh, anh vừa bước vào phòng thì tầm mắt đã lướt qua người Hứa Tinh Không rồi đảo qua người nghệ sư pha trà đang nói chuyện với cô, sau đó nụ cười trên
môi bỗng nhạt đi. Khi Hứa Tinh Không đứng dậy, anh mới dời tầm mắt đi,
cứ như căn bản không hề chú ý đến cô.
Nhan Gia Lâm đi vào cửa,
điềm tĩnh bắt tay chào đón những người của tập đoàn TIE, chị ấy vừa định chuẩn bị bắt đầu phiên dịch thì Hoài Kinh đứng bên cạnh đột nhiên nói
một câu.
“Để cô ấy dịch đi.” tim Hứa Tinh Không bỗng rung lên, sau đó từ cạnh bên Lâm Trí đứng lên.
Bị điểm danh, Hứa Tinh Không đang cầm quyển sách trong tay sững sờ đứng yên một chỗ.
Nhan Gia Lâm đảo mắt nhìn hai người, ngay sau đó liền nghe theo phân công
của Hoài Kinh, nói với Hứa Tinh Không: “Tinh Không, em đến phiên dịch
đi.”
“Vâng.” Hứa Tinh Không đáp.
Người đàn ông đứng sau Hoài Kinh thờ ơ nhìn cô một cái rồi gắt giọng hỏi.
“Người mới à?” Nhan Gia Lâm nhắc nhở cô hai câu thôi mà mặt cô đã muốn nóng đỏ lên rồi.
Hứa Tinh Không mím môi rồi gật đầu trả lời. “Đúng vậy.”
Hoài Kinh hơi nheo mặt lại, thản nhiên nói với cô: “Chỉ là giới thiệu sơ lược thôi, không cần căng thẳng.”
“Vâng.” Hứa Tinh Không liền đáp lại.
Giọng điệu của Hoài Kinh làm Hứa Tinh Không hơi khó hiểu. Nhưng đối diện với
nhiều người như vậy, nói không khẩn trương thì là nói dối. Hứa Tinh
Không chỉ đành cố gắng hết sức, giới thiệu sơ lược về kỹ thuật trà đạo.
Phát âm tiếng Đức của cô không thể nói là chuẩn, thậm chí còn pha chút giọng Hoài Thành nên khi phiên dịch thỉnh thoảng vẫn sai vài từ, Nhan Gia Lâm nhắc nhở cô hai câu thôi mà mặt cô đã muốn nóng đỏ lên rồi.
Tầm mắt Hoài Kinh dừng trên phía sau tai của cô, ánh mắt dần đen lại.
Hứa Tinh Không giới thiệu tuy ngắn gọn, nhưng đều là tên những loai hoa quả khô nên khi nghệ nhân pha trà, ánh mắt những vị khách người Đức đều
không hề che dấu khâm phục tán thưởng.
Đến khi Hứa Tinh Không
sắp chống đỡ không nổi thì Nhan Gia Lâm mới dịch tiếp thay cô, bởi vì
thời gian giới thiệu cũng khá dài, nên Hoài Kinh lui ra sau đứng cạnh
cửa sổ phòng trà. Anh đứng thẳng tắp, sườn mặt toát lên vẻ đẹp tinh tế
sắc nét. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, con ngươi màu nâu nhạt trông
sáng lạ thường, ngay cả lông mi anh cũng bị ánh nắng làm tỏa sáng lấp
lánh.
“Đem cuốn sách giới thiệu đó đến đây anh xem.” Hoài Kinh xoay người, ngoắc Hứa Tinh Không.
“Vâng, Hoài tổng.” Hứa Tinh Không trả lời rồi mang cuốn sách qua. Dáng người
Hoài Kinh cao lớn, chắn hết ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, cô đứng dưới bóng anh, không hề bị nắng rội đến nhưng mặt lại ngày càng đỏ lên.
Hoài Kinh nhận lấy cuốn sách cô đưa rồi lơ đãng lật hai ba trang sách, nhưng tầm mắt lại không dừng trên đó. Anh đóng sách lại, nhìn thấy vàng tai
ửng hồng của cô, liền trầm giọng hỏi:
“Nóng lắm sao?”
“Hả?” Hứa Tinh Không sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh trong trẻo
lạnh lùng, làm Hứa Tinh Không nhìn không thấu. Cô hơi mím môi, kéo tay
áo xuống, che dấu răng chưa nhạt hẳn trên mu bàn tay, đáp: “Không nóng.”
Hoài Kinh hừ một tiếng lại mở sách ra lần nữa, tầm mắt anh tập
trung vào sách, hờ hững nói: “Không nóng thì tốt.” Hai người đều thấy
rất ngạc nhiên, sau đó liền nhìn nhau cười.
Hứa Tinh Không nhíu
mày, cô giương mắt nhìn người đàn ông đang đọc sách mà lòng hơi ấm ức.
Cô mang khăn quàng cổ không phải là do mấy dấu răng anh để lại sao, thế
mà anh còn cố ý hỏi có nóng không.
Cô gái bên cạnh bắt đầu thở
dồn dập như bắt đầu hờn dỗi. Hoài Kinh nghe tiếng thở của cô, ánh mắt
vẫn tập trung vào trang sách, đè khóe môi đang muốn cười lại, ánh mặt
trời chiếu lên bờ môi mềm mại của anh.
“Che cho kỹ vào, nói không chừng đêm nay sẽ lại có thêm vài dấu mới đấy.”