Tô Vãn sững sờ, ngay cả đồ hắn đưa qua cũng quên nhận lấy.
Cô
hơi kinh ngạc nhìn hắn, hồi hộp trong lòng một trận, nghi ngờ người này có phải đã biết gì không, nếu không thì vì sao đột nhiên ngay lúc cô
chuẩn bị rời đi thì lại nói cái này.
Nhưng cô không dám hỏi thẳng.
"Cái người này, tùy tiện đưa cho tôi một cái tài liệu bình thường thì muốn bán đứt tôi cả đời, anh cho là tôi bị ngốc hả?"
"Cả đời của em vốn chính là của anh." Diệp Dục Sâm cười.
Tô Vãn kệ hắn, mở xấp tài liệu ra.
"Bản lĩnh Dương Tuyết Tuyết thật sự không tệ, nhanh nhu vậy đã tìm được một
kim chủ giàu có ở Đế Đô, hình như đối phương còn rất lợi hại, không
trách với cái trình độ như cô ta mà cũng có thể vào trường danh tiếng
của Đế Đô."
"Yên tâm đi, em còn lợi hại hơn cô ta."
Diệp Dục Sâm một nhiên chen vào nói một câu, Tô Vãn nghe xong mơ hồ: "Cái gì?"
"Cô ta cùng lắm là tìm được kim chủ, còn em tìm được một người chồng, hơn nữa chồng em còn có thể giết anh ta ngay."
"..." Cô tình nguyện chỉ tìm kim chủ, ít nhất muốn bỏ là bỏ.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Cô chuyển đề tài, từ chối bàn về chuyện chồng và kim chủ.
"Đi hẹn hò." Diệp Dục Sâm nghĩ nghĩ: "Làm chút chuyện người yêu nên làm, ví dụ như ăn cơm, xem phim, dạo phố, nói tóm lại là thời gian của anh hôm
nay đều thuộc về em, chỉ cần em muốn đều được."
Tô Vãn không chút hứng thú: "Tôi chỉ muốn về nhà ngủ."
"Cũng được, em ngủ, tôi ngủ với em." Diệp Dục Sâm lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Tô Vãn →_→.
"Bỏ đi, xem phim đi, nhưng mà trước khi đến đó, có thể lấp đầy bụng trước không, tôi đói bụng."
Diệp Dục Sâm chọn nhà hàng cơm Tây, nói cũng không tệ muốn đưa cô đến thử một chút.
Nhưng không nghĩ tới, chân trước bọn họ vừa mới bước vào chọn đồ ăn thì đã đụng phải Cố Dĩ Trạch mới từ trong đi ra.
Vốn là anh đến cùng với khách nhưng vì khách bỗng có việc gấp, chưa ăn
xong đã vội vàng rời đi, anh cứ nghĩ là đã xong rồi, định đi thì lúc đi
ra lại thấy Diệp Dục Sâm và Tô Vãn ở ghế lô bên kia.
"Vãn Vãn."
Anh chủ động đi qua chào hỏi: "Thật không nghĩ tới lại có thể gặp mấy
người ở chỗ này, mấy người đến đây là đi hẹn hò hả?"
Mặt Diệp Dục Sâm lập tức đen lại, cả người đều toát lên từng đợt từng đợt khí lạnh, rõ ràng là không muốn nhìn thấy anh ta.
Nhưng mà Cố Dĩ Trạch không hề cảm thấy mình bị ghét bỏ, giơ tay kéo ghế bên
cạnh Tô Vãn ra rồi ngồi xuống, lại gọi người phục vụ đến gọi thêm một
phần đồ ăn.
"Trùng hợp tôi còn chưa có ăn, chắc là hai người không ngại ăn chung nhỉ?"
Tô Vãn vẫn cười mỉa như trước.
Diệp Dục Sâm không khách sáo một chút nào, ném khăn ăn trong tay xuống: "Đã
như vậy rồi thì chúng tôi không làm phiền Cố thiếu dùng cơm, Vãn Vãn,
chúng ta đi thôi."
"Gì vậy chứ, đừng có vội như vậy, nếu chúng ta gặp nhau ở chỗ này thì cùng ăn chung một bữa cơm đi, đúng lúc tôi có
chút chuyện muốn tìm em."
Cô kéo Diệp Dục Sâm đang chuẩn bị đi, lại quay đầu nhìn Cố Dĩ Trạch cười tủm tỉm, cười cực kì sâu xa.
Sắc mặt Diệp Dục Sâm càng lạnh hơn.
Nhưng mà lúc này người phục vụ đã bưng đồ ăn họ gọi đến, hắn cũng không quá
đáng mà bỏ thể diện của cô, không cam chịu mà ngồi xuống.
Nhưng
mà khí lạnh trên người không biến mất một giây nào, trong vòng ba mét,
đóng băng hoàn toàn, về phần người phục vụ đến đưa cơm cũng cảm thấy
không khí không thích hợp lắm, sau khi đặt đồ xuống hết, nói câu từ từ
dùng thì bỏ đi như chạy trốn.