Tô Vãn xòe tay, hết sức vô tội: "Tôi cũng không biết cậu ta là ai, hôm
nay đi học bị bám theo, cậu ta bảo bỏ ra hai trăm nghìn bao tôi một
tháng, tôi đã từ chối, nhưng cậu này uy hiếp nên tôi không có cách nào
khác là đưa theo cậu ấy về cùng."
Sắc mặt của Diệp Dục Sâm càng u ám, ánh mắt lạnh băng quét sang người nam sinh phía sau Tô Vãn.
Người phía sau lập tức hiểu ra mình bị lừa, tức giận trừng mắt với Tô Vãn.
"Con điếm này..."
Gã còn muốn mắng gì đó nhưng đã bị Diệp Dục Sâm gọi người vào kéo ra
ngoài, tìm một chỗ không ai tới dần một trận, sau đó ném đi.
"Bọn mày dám, tao cảnh cáo bọn mày, chú tao là hiệu trưởng."
Gã còn muốn diễu võ dương oai vài câu, Diệp Dục Sâm gõ điện thoại vào bàn
trà: "Dám đụng tới đàn bà của tôi, dù cha mày là Tổng thống cũng không
dám làm."
"Mày......"
Chỉ trong giây lát, bên ngoài kia đã vang lên tiếng kêu la thảm thiết, vô cùng rợn người.
"Chậc chậc, thật ác độc."
Tô Vãn nghe tiếng động bên ngoài, nhịn không được khẽ cảm khái một câu.
"Ít giả mù sa mưa lại, không phải em muốn như thế này sao?" Diệp Dục Sâm
trào phúng nói, ánh mắt như băng quét qua, "Em ở chỗ nào chọc phải loại
người này?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi trêu à? Nếu
không phải anh chạy chiếc xe Ferrari tới trường học của tôi, thì việc
này đâu có lên diễn đàn của trường?" Tô Vãn càng tức tối, "Cậu ta có lẽ
cũng nhìn thấy tin tức trên diễn đàn trường, cho rằng tôi làm gái chuyên nghiệp.
Phó Đình Thâm bật cười.
Anh ta đã tìm và đọc được bài viết: "Đây là ai đăng lên, lời nói sắc nhọn quá, đây rõ là cố ý ghim bé cưng mà."
"Là Dương Tuyết Tuyết." Tô Vãn ngồi xuống, tự rót cho mình cốc nước, "Diệp
đại thiếu, cho anh cơ hội lấy lòng nữ thần nè, giúp tôi tra xem vì sao
Dương Tuyết Tuyết lại xuất hiện ở đại học Đế Đô, tôi nhìn cô ta không
phải loại tự mình thi đỗ."
"Dựa vào đâu bổn thiếu phải giúp em?"
Người nào đó lên mặt hừ lạnh, điệu bộ có đủ sự kiêu ngạo, vẻ mặt nói lên cô phải có chút gì đó trao đổi với hắn thì mới chịu.
"Không muốn giúp thì thôi, tôi đi tìm Diệp Vân Thâm, anh ta nhất định sẵn lòng giúp tôi." Cô trực tiếp đứng thẳng người lên, muốn xoay người rời đi, "Tôi
muốn gả luôn cho anh ấy, đảm bảo anh ấy không đi gây hoạ cho tôi."
Mặt hắn u ám như mây sắp vắt được ra nước.
Phó Đình Thâm cười hì: "Anh cảm thấy biện pháp này đáng tin cậy đấy, tên
nhóc Vân Thâm so với người nào đó thì đáng tin hơn nhiều, em gả cho nó
có thể bảo đảm được an toàn, sẽ không bị tập kích với mấy thứ ám sát gì
gì đó."
"Cút." Diệp Dục Sâm cầm lấy gối dựa ném vào cậu.
"Cút thì cút." Bác sĩ Phó vẫn kiêu ngạo đáp một câu, lại đột nhiên móc từ
trong túi ra một hộp thuốc để lên bàn trà, "Thực ra hôm nay anh tới đưa
thuốc, nghe nói hai người ở bên nhau nhưng tạm thời chưa nghĩ tới có con nên anh cố ý mang thuốc tới cho hai người."
"Thuốc gì? Ai cần
nó? Lão tử có nói chưa muốn có con à?" Diệp đại thiếu không vui, duỗi
tay chộp lấy hộp thuốc ném đi, lại bị Phó Đình Thâm cướp lại.
Bác sĩ Phó ném đồ cho Tô Vãn: "Hiệu quả của nó đặc biệt tốt, hơn nữa không
hại đối với thân thể người nữ, dùng mỗi ngày cũng sẽ không tổn hại gì,
trước kia có ai đó hay dùng cho bạn gái mình khi xong việc đó, nhiều năm như vậy rồi, còn chưa nghe ai mang được quý tử."