Đỉnh đầu Tô Vãn cũng bắt đầu bốc hỏa: "Bạn học này, nếu như cậu có bệnh, tôi khuyên cậu nên đến bệnh viện khám đi."
Cậu học trò kia nghe cô nói thì cười nhạt: "Đừng có giả bộ thanh thuần, cô
chê hai trăm nghìn ít quá phải không? Nếu không thì cô ra giá đi, chỉ
cần không quá đáng, anh đây đều đồng ý với cô."
Gân xanh trên trán Tô Vãn nhảy dữ dội.
Cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với người như vậy, đứng lên muốn đổi chỗ ngồi, nhưng lúc này, Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao từ bên kia
đến đây, cũng chọn hàng của cô, mà còn nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô.
Bên trái là Dương Tuyết Tuyết, bên phải là cái tên bệnh thần kinh kia.
Đường lui trái, phải của Tô Vãn đều bị chắn lại, bị kẹt ở bên trong không đi
đâu được, với lại chuông vào học cũng reo lên, cô chỉ có thể an phận
ngồi xuống.
Tay của cậu thanh niên kia một lần nữa đặt trên đùi
cô: "Thế nào đây? Lời đề nghị vừa rồi của tôi, có suy nghĩ lại không?
Cho cô thêm một trăm nghìn, một tháng ba trăm nghìn, bao cô hai tháng
trước thì thế nào?"
Tô Vãn không quan tâm gã ta, xanh mặt dùng sức đẩy bàn tay trên đùi của cô ra.
"Các cậu đang nói gì vậy, gì mà một tháng ba trăm nghìn tệ?" Lúc này Dương
Tuyết Tuyết chen một câu vào, quay đầu nhìn về hướng của cô, vẻ mặt đầy
nghi hoặc và kinh ngạc.
"Còn có thể có cái gì nữa? Lại đi bán
thân chứ gì, cô ta là người như thế mà, còn không phải là dựa vào cách
đó để sinh tồn sao?" Trình Dao cười nhạo một tiếng, biểu cảm trên mặt
mười phần châm chọc.
"Dao Dao, cậu đừng nói như vậy." Dương Tuyết Tuyết một lần nữa đứng ra giảng hòa.
"Có cái gì mà không thể nói sao? Cô ta dám làm vậy, ngang nhiên cướp chồng
chưa cưới của cậu, sau đó còn tìm cậu diễu võ dương oai, cô ta làm ra
chuyện đó, còn sợ người khác bàn tán sao?" Trình Dao hừ lạnh.
Tô Vãn thờ ơ liếc qua, Dương Tuyết Tuyết không nói gì, trong lòng cũng không nhịn được mà cười thầm.
Lúc các cô im lặng, thanh niên kia cũng không vui, túm lấy cổ tay Tô Vãn:
"Đã suy nghĩ thế nào rồi? Nếu thấy không có vấn đề gì thì hôm nay sau
khi tan học đi về cùng thiếu gia."
Tô Vãn nhìn tay con heo đang nắm tay cô, hơi nheo mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Anh muốn bao tôi, cũng không phải không được, chẳng qua ba trăm nghìn hình
như là quá ít, ít nhất cũng phải tăng gấp mười lần, hai mươi lần, một
năm mấy chục triệu cũng không tính là nhiều lắm."
"Phốc..."
Cô vừa nói xong, Trình Dao bên cạnh lập tức cười giễu cợt: "Lòng tham của
một số người lớn đến muốn đòi mạng, mấy triệu một tháng, chắc là trên
người dát vàng rồi."
"Dát vàng hay không liên quan đến cô à? Tôi
tự bán tôi, đương nhiên giá cả là do tôi quyết rồi." Tô Vãn lạnh lùng
khoanh tay, dáng vẻ như chị đại xã hội đen: "Mấy triệu tệ mà thôi, tôi
còn cảm thấy ít, các người chưa thấy qua tiền sao? Còn hoảng sợ, quái lạ như vậy?"
Sắc mặt Trình Dao và Dương Tuyết Tuyết đều u ám hẳn.
Các cô muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra câu trả lời, cuối cùng vẫn là Trình Dao tức giận chửi một câu: "Không biết xấu hổ."
Tô Vãn hừ lạnh.
Nhưng thanh niên kia cũng nổi giận.
Gã ta làm sao mà nghe không hiểu ý tứ trong lời nói này của Tô Vãn, thật
ra chính là muốn từ chối gã ta, hơn nữa cho dù là từ chối, lại còn dám
châm chọc gã keo kiệt không chi nổi tiền.
"Con đĩ, thiếu gia
coi trọng mày là cho mày mặt mũi, đừng không biết xấu hổ, mày đợi đấy
cho tao, dám từ chối tao, ông đây nhất định xử đẹp mày."
Trong
giờ giải lao ngắn ngủi giữa hai tiết học, thanh niên kia trực tiếp đập
bàn đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt liếc cô một cái, phất tay áo bước đi.