Tô Vãn im lặng. Lần này, không cần cô gái nói cô cũng biết cổ muốn nói
cái gì rồi: "Được rồi, tôi đã rõ, cô có thể rời đi, tôi sẽ kéo tên bệnh
thần kinh kia mang đi."
Cô tay trắng quay lại, Diệp Dục Sâm cũng
không lấy làm ngạc nhiên, duỗi tay kéo cô qua: "Đi thôi, trước tiên rời
khỏi đây, tránh để tên biến thái ẩn ở nơi nào đó quan sát."
"Anh
còn không biết xấu hổ thì nói gì tới việc gọi người ta là biến thái." Cô lẩm bẩm, tức giận trừng với hắn, "Một thằng đàn ông to con lại xông
thẳng vào phòng thay đồ cho nữ, anh không thấy ánh mắt của nữ phục vụ
kia nhìn anh đâu, người ta thiếu chút nữa còn muốn gọi điện báo cảnh
sát."
Diệp Dục Sâm: "...."
Hai người bọn họ thay đổi quần
áo rồi rời đi, cô gái khi nãy nhìn thoáng qua bên này, sau đó lại gần
đồng nghiệp nói gì đó mà thấy biểu cảm của hai người rất kì lạ.
Tô Vãn nhìn rõ vẻ mặt của hai cô ấy, hoàn toàn cứng họng không nói nên lời.
Hai người họ vội vàng rời đi, Diệp Vân Thâm cũng bị ép phải về nhà tránh để người khác theo dõi và trở thành mục tiêu hành động của kẻ điên đó.
Bây giờ đã là giữa trưa, Diệp Dục Sâm bỏ lại đám bảo vệ, một mình lái xe đưa Tô Vãn đi theo một con đường khác.
Xe tách ra đi cũng khá lâu cô mới phát hiện đây không phải đường về nhà: "Hiện tại, hai chúng ta đang đi đâu đây?"
"Đi hẹn hò vừa tiện thể ăn cơm."
"Hả?"
Tô Vãn mở to mắt trừng hắn, vẻ mặt như kẻ nằm trong giấc mộng.
Diệp đại thiếu bất đắc dĩ xoay đầu qua nhìn cô: "Giữa trưa rồi, em không cảm thấy đói sao?"
Tô Vãn ngước nhìn trời: "Đại ca à, chúng ta bây giờ còn đang bị một tên
điên theo dõi đấy, trong tình huống này mà anh còn thản nhiên có tâm
trạng đi hẹn hò à, anh không sợ lúc đang ăn cơm lại đột ngột bị hắn ném
bom vào, làm toàn bộ nhà ăn nổ tung?"
"Như thế thì hắn bị quy
chụp hành vi khủng bố trực tiếp, và tất nhiên sẽ có thêm người thay anh
đi bắt hắn, em đừng phiền lòng làm chi."
Tô Vãn →_→
"Vậy... nếu hắn hạ độc thì sao?"
"Chà... thế tý nữa thức ăn mang lên anh sẽ giúp em nếm thử, nếu không chết thì
em có thể ăn." Diệp Dục Sâm vừa đùa vừa cười, xem ra tâm trạng rất tốt.
Tô Vãn ←_←
Cho nên có phải bây giờ cô chỉ cần chờ tên khốn nạn này chết vì ngộ độc, đúng nhỉ?
"Rồi rồi, chẳng qua là gặp một tên điên thôi, có anh ở đây, em còn sợ gì
nữa?" Hắn cười quay đầu lại nhìn cô, "Em muốn ăn cái gì?"
Tô Vãn suy nghĩ gì đó rồi nói: "Hay là ăn lẩu đi."
"Ok, anh sẽ đưa em tới một nơi có món lẩu ngon nhất ở Đế Đô này."
Nhà hàng mà Diệp Dục Sâm chọn cũng không có gì gọi là đặc biệt sang trọng
nhưng lại rất sạch sẽ, không gian tĩnh lặng, cách bố trí trong tiệm tạo
ra một một cảm giác rất cổ, rất đẹp.
Hai người chọn một lô ghế trống, Tô Vãn gọi chút đồ ăn, không lâu sau những đồ cô gọi đều được mang lên.
Diệp Dục Sâm thả một ít đồ vào nồi lẩu trước, còn cô thì đi wc, lúc trở lại thì đồ cũng đã chín tới.
Cô nếm thử một miếng cá viên và hài lòng với hương vị của nó: "Nhà hàng
này ngon thật đấy, không nhìn ra nha, đại thiếu gia như anh mà cũng am
hiểu nghiên cứu về những nơi như vậy."
"Không thì... em nghĩ sao?"
"Tôi tưởng người như anh sẽ chọn những nơi đắt tiền và lộng lẫy rồi yêu
cầu một chai Lafite 1982, dùng mấy chục ngàn để ăn món gan ngỗng cùng
trứng cá muối trong khi tận hưởng vẻ ngưỡng mộ từ ánh mắt của những
người phụ nữ xung quanh anh."
Diệp Dục Sâm nghĩ: "Nếu em đi cùng với người khác tới, em cũng sẽ thực sự nói như vậy."
"Ý của anh là gì?"
Cô nhướng đuôi mày, cảm thấy trong lời nói của tên tồi này có ẩn ý.