Tử Mặc Lâm….
Ở giữa mảnh rừng rậm rộng lớn với màu xanh lục bạc ngàn lại hiện lên
một toàn cung điện rộng lớn với màu đen xám xịt, về tổng thể toàn cung
điện này có tám phần giống với những kiến trúc về cung điện của Nhân
Loại, chỉ khác khác mỗi chỗ toàn cung điện này bị một con Thiên Long to
lớn bao bọc và đây chính là Thiên Long Đại Điện của Long Thành.
Ngay lúc này bên trong Thiên Long Đại Điện có một đầu yêu thú đầy
huyết sắc đang nằm bất động, trên thân thể của con yêu thú này có rất
nhiều vết thương, thậm chí có một vết thương bị khoét khá sâu lòi ra một mảnh xương trắng phếu.
Bên cạnh nó có một gã trung niên đang quỳ, trên khuôn mặt hung ác
hiện lên vẻ lo lắng cùng sợ hãi, đôi mắt gã tỏa ra sát khí kinh người,
thân thể của gã rất vạm vỡ, cơ bắp không khác gì một người luyện thể
hình lâu năm ở thời hiện đại.
Tuy gã đang quỳ ở đó với thái độ cung kính nhưng trước mặt gã lại
không có lấy một bóng người nào mà chỉ có một chiếc ghế to lớn màu hoàng kim tựa như chiếc ngai vàng của Hoàng Đế Nhân Loại vậy. Đột nhiên lúc
này con yêu thú bên cạnh gã phát ra rên rĩ, gã trung niên khẽ liếc mắt
liền nhìn thì thấy những vết thương trên thân thể nó khép lại một cách
kỳ lạ.
Gã nhìn thấy hiện tượng lạ trên thân thể nó liền liên tưởng đến đều
gì đó nên thấy độ gã càng thêm cung kính, cái đấu cuối sát chạm vào cả
nền gạch đá.
Sau khi tiếng rên rĩ của con yêu thú dừng lại thì đúng lúc này trên
chiếc ngai vàng không người ngồi liền xuất hiện một gã thanh niên có
thân hình cân đối, không ốm cũng không mập, khuôn mặt của hắn có chút
tuấn tú nếu như cho hắn đi làm ca sĩ ở thời hiện đại thì hắn sẽ nhanh
chóng trở thành thần tượng của không ít thiếu nữ.
Hắn thấy hành động của gã trung niên liền cười cười nói:
“Lài Bá Phụ! Ngài đang làm gì thế mau mau đứng lên đi....!”
Lài Kim Thương nghe gã nói vậy cả người liền rung lên bởi vì gã rất
hiểu tính tình của người thanh niên trước mặt mình như thế nào nếu như
hắn bây giờ mà đứng lên thì rất có khả năng gã sẽ không kịp nhìn thấy
ánh mặt trời vào ngày mai.
Tuy Báo Hoa Tộc của hắn có giao tính rất tốt với Thiên Long tộc nhưng hiện tại hắn đang đại diện cho Bạch Hổ Tộc làm việc nên phần giao tình
này có lẽ không nên nhắc đến thì tốt hơn.
“Yêu Đế! Ta hiện tại là tội thần nên không thể đứng lên tiếp chuyện với ngài, ta quỳ tiếp chuyện thì tốt hơn…!”
“Như thế nào? Chuyện kìa thất bại à!” Long Bá Thần không mặn không nhạt hỏi,
Lài Kim Thương khó khăn gật đầu nói tiếp:
“Hôm nay tội thần dẫn khuyển tử đến đây là để chịu tội! Chuyện người
giao cho tội thần làm đã hoàn toàn thất bại rồi, tội thần…!”
“Lài Bá Phụ! Ngài đừng cứ một câu là tội thần hai câu là tội thần, ta còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì làm sao mà trách tội Bá Phụ, với lại ta nhớ không lầm thì chuyện này ta đã giao cho Yêu Soái Bạch Thiên
Tàn đi làm mà, sao bây giờ lại đổi thành giao cho Bá Phụ ngươi? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Long Bá Thần nghe Lài Kim Thương nói như vậy liền
lên tiếng cắt ngang lời nói của gã, trong lời nói của hắn dường như
không có ý tứ gì gọi là hỏi tội.
“Bẩm Yêu Đế! Chuyện này xin hãy để cho tiểu nhân giải thích với ngài
bởi vì người phụ trách chủ yếu của nhiệm vụ lần này chính là tiểu nhân!”
“Bốp!” Con yêu thú vừa dứt lời liền cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng mắng chửi của Lài
Kim Thương.
“Không biết lớn nhỏ, ta với Yêu Đế đang nói chuyện, có chỗ cho ngươi
xen vào à!” Lài Kim Thương thấy khuyển tử của mình mở miệng nói chuyện
thì không khỏi tức giận, bàn tay không chút kìm nén dùng toàn lực tán
vào đầu con thú bên cạnh mình, trong lòng thầm nghĩ “ Thà là mình đánh
chết nó còn hơn bị Long Bá Thần giết chết mà không hiểu lý do”
Gã nhìn phụ thân mình mắng chửi có chút không hiểu, đôi mắt oán hận
nhìn phụ thân của mình trong đầu thầm nghĩ “ Rót cuộc mình đã làm gì sai chứ?”
“Lài Bá Phụ! Ta thấy ngươi đối với hắn quá khắc khe rồi, ngươi nên
biết Yêu tộc của chúng ta cũng không có quá nhiều quy củ, ngươi đây là
đang học theo nhân tộc à?”
“Tội thần không dám..!” Tuy ngoài miệng gã nói như thế nhưng trong
lòng gã lại âm thầm oán hận nghĩ “Hừ! Ngươi nói ta học theo nhân tộc mà
không chịu nhìn lại nhân phẩm của người à, ngươi sẽ bình tĩnh khi người
khác khiêu chiến quyền uy của người à?”
Long Bá Thần có vẻ như không thèm để ý đến gã bởi vì ánh mắt của hắn
đang dừng trên người con yêu thú bên cạnh Lài Kim Thương nói:
“Được! Ta cho phép ngươi giúp phụ thân của ngươi giải thích, giờ thì ngươi hãy nói rõ cho ta những gì ngươi đã trãi quả nào!”
“Bẩm Yêu Đế! Tiểu nhân tên là Lài Thành Dương thuộc Báo Hoa Tộc, vào
một tháng trước Báo Hoa Tộc của tiểu nhân nhận được mệnh lệnh diệt trừ
những người tiến vào Tử Mặc Lâm săn bắt yêu thú, việc này cũng không chỉ Báo Hoa Tộc của tiểu nhân nhận được lệnh như vậy mà những Yêu tộc xung
quanh đó cũng đều có mệnh lệnh tương tự truyền xuống.
Nhưng chỉ có Báo Hoa Tộc của tiểu nhân là được nhận thêm một mệnh
lệnh đặc biệt, đó chính là diệt trừ đứa con gái của Hiên Viên Thiên bởi
vì theo tin tình báo một tháng nữa ả ta sẽ đến Tử Mặc Lâm để đều tra gì
đó.
Trước khi tiểu nhân rời khỏi gia tộc, Gia Phụ đã đưa Long Tiên Vĩ của Yêu Soái Bạch Thiên Tàn cho thuộc hạ và nói rằng sẽ có chỗ cần dùng,
quả nhiên sao một tháng ả ta cũng đến và rơi vào vòng mai phục của thuộc hạ nhưng vào lúc cuối cùng chúng thần chuẩn bị giết chết ả ta thì bọn
chúng được người của Phượng Vũ Thành cứu đi, không những thế hai tên
Trưởng lão đó còn ra tay diệt sát mấy người chúng thần, tiểu nhân may
mắn thoát chết cũng là nhờ vào bão vật Long Tiên Vĩ của Yêu Soái, tuy
giữ được tính mạnh nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị đánh trở về
nguyên hình”.
“Cái gì? Ngươi nói Trưởng Lão của Phượng Vũ Thành diệt sát các người
sao?” Long Bá Thân có chút không tin, ngạc nhiên hỏi bởi vì giữa hắn và
Nhân Đế đã có ước định trong những cuộc chiến quy mô nhỏ như thế này thì không được xuất động Hóa Thần cảnh giới.
“Đúng vậy! Tiểu Nhân không thể nào nhìn nhầm được, hai gã Hóa Thân sơ kỳ với trang phục đỏ rực, bộ y phục này chính là đặt trưng của Phượng
Vũ Thành, Tiểu nhân chắc chắc không thể nào nhìn lầm được!”
“Được rồi! Các ngươi lui đi” Long Bá Thần sau khi nghe Lài Thành
Dương khẳng định đó là sự thật thì đôi mắt hiện lên vẻ suy tư, khoảng
một giây sau đó hắn không cho ra ý kiến gì và bảo hai cha con Lài Kim
Thương rời đi.
Đến lúc hai người khuất bóng thì Long Bá Thần mới quay người lại, thái độ có chút cung kính hướng về hư không, mở miệng nói:
“Phụ Thân! Người thấy chuyện này như thế nào? Vì sau Thành Chủ Phượng Vũ Thành vi phạm ước định?”
“Phụ Thân” hai từ này nếu như để cho người ở Long Thành nghe được
chắc chắc sẽ rất bất ngờ bởi vì Long Bá Nguyên vào mười vạn năm trước đã tử vong nhưng thế nào lại có thể còn sống.
“Bá Thần! Phụ thân nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là
trong lòng con nghĩ như thế nào?” Trong không trung đột nhiên truyền đến tiếng cười, sau đó thì một giọng nói cất lên,
“Thật ra con đã biết đáp án chỉ là có chút không muốn tiếp nhận!”
“Có gì mà không thể? Thời gian trôi qua đã khá lâu rồi! Ước định đến
bây giờ vẫn còn giữ vững đã là chuyện không tưởng rồi, với lại nguyên
khí của Yêu Tộc chúng ta cũng đã hồi phục lại không ít, ước định vào
thời điểm này bị phá bỏ cũng là hợp lý thôi. Nhất là thời điểm kia đang
đến cận kề, con nghĩ muốn tìm một đường lui cho riêng mình thì bọn họ
cũng muốn như thế!”
Long Bá Thần nghe phụ thân nói đến thời điểm kia liền lâm vào trầm
tư, trong khi hắn đang suy nghĩ thì giọng nói cũng không tiếp tục vang
lên tựa như để cho hắn suy nghĩ vậy, một lúc sau Long Bá Thần mới cuối
đầu về hư không, nói:
“Bá Thần, đã hiểu!”
…………
Lài Kim Thương ma theo tâm trạng khẩn trương rời khỏi Thiên Long Đại
Điện, tâm trạng khẩn trương này chưa bao giờ được loại bỏ bởi vì gã có
chút không tin vào sự thật, gã có thể rời khỏi Thiên Long Đại Điện một
cách bình an như thế, khi gã đang bấn loạn với những dòng suy nghĩ thì
Lài Thành Dương đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Phụ Thân! Người đang suy nghĩ chuyện gì thê? Không phải chuyện đã
giải quyết rồi sao? Con thấy Yêu Đế cũng dễ nói chuyện mà đâu có khó
khăn như người nói, Yêu Đế đúng là người thấu tình đạt lý không những
thế người còn trị thương khiến cho con được dễ chịu nữa!”
“Hừ! Ngươi….Ngươi, đúng là làm ta tức chết mà, ngươi cho là ngươi
hiểu Yêu Đế hơn cả ta à, ngươi biết ngài thích nhất cái gì? Ghét cái gì
nhất sao? Ngươi còn sống bước ra khỏi chỗ đó chính là do phước đức tổ
tiên để lại, còn ở đó không biết ngượng mà mở mồm à? ” Lài Kim Thương
nghe gã nói vậy liền hốt hoảng mắng hắn một trân, trước khi mắng gã còn
không quên nhìn tới nhìn lui xung quanh mình xem có dị động gì hay
không.
“Phụ thân! Con….”
Lài Thành Dương bị Phụ Thân mắng, đang định phản ứng lại nhưng “Bốp”, đầu óc của hắn có chút choáng váng bởi vì lúc Lài Kim Thương lại dùng
một quyền đánh thằng vào cái đầu yêu thú của hắn.
“Đúng là thứ không nên thân! Ngươi ngoài biết ở đây giải thích với
thì ngươi còn biết làm cái gì..? Nhìn cái bộ dạng không ra hồn của ngươi đi xem có giống ai không?”
Lài Thành Dương lúc này triệt để ủy khuất, chuyện này hoàn thành
không phải là lỗi của bản thân hắn mà do viện binh bên kia quá là hung
hãn, nhưng ai biểu người đó là phụ thân của hắn cho nên dùng có uất ức
đến nhường nào thì hắn cũng không thể nào phản kháng lại.
“Ta giống người mà phụ thân? Trong gia tộc ai vừa sinh ra không giống như ta bây giờ chứ..?” Hắn nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ lời này cũng không dám nói ra. Bởi vì Hắn cũng biết phụ thân gần đây rất là tức giận nhưng lại không có chỗ nào phát ra cho nên phụ thân hắn mới thông qua việc
này để phát tiết, từ hôm hắn xảy ra chuyện đến giờ phụ thân đã không
ngừng nghĩ đem hắn tới đây, trong lòng hắn chỉ mong Yêu Đế sẽ cho qua
chuyện này, nếu không…..haiz…….nghĩ đến đây tim của hắn dường như thắt
lại, hắn không muốn vì chuyện của mình mà gia tộc bị liên lụy…..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com