Bầu trời Đại Vân Đình vẫn trong veo như ngày nào, hoa thơm nắng ấm,
tiếng suối reo, tiếng chim hót trong vườn, tiếng hoa chuông ngân, bản
nhạc thanh bình chưa bao giờ dứt ở vùng đất này.
Nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng ngủ trong tòa tháp Vệ Nữ, Nhan Trác tay mang một
chén thuốc đi nhanh đến mở cửa. Mộc Ang đã dậy, vết thương trên ngực đã
lành sau nhiều ngày trị thương. Nàng ngồi bó gối trên giường, phát tay
mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài vườn cây.
- Ta mang thuốc đến cho Vệ Nữ đây, nếu khoẻ rồi thì nên ra ngoài đi dạo, tinh thần sẽ thoải mái hơn.
Nhan Trác niềm nở, tay cầm chén thuốc đến bên giường đút cho Mộc Ang uống. Mộc Ang đưa tay đỡ chén thuốc, nhẹ cười rồi nói:
Advertisement / Quảng cáo
- Ta đã khoẻ lại rồi, có thể tự mình làm được. Cảm ơn cô đã chăm sóc ta thời gian qua.
- Nhờ có Vệ Nữ mà cả Nhân Tộc và Thần Tộc đều tránh được đao binh, chút việc này đâu có gì to lớn.
- Tất cả là công sức của mọi người không phải của mình ta.
Ánh mắt Mộc Ang thoáng buồn khi nghĩ lại những việc đã qua. Dự định của
nàng lúc đầu là sẽ cùng Kha Lang chết dưới vực núi kia nhưng cuối cùng
đã không thực hiện được. Mộc Ang chỉ nghe Nhan Trác kể lại rằng khi Thần Quân tìm đến nơi thì Đại Đế đã chết nhưng nàng vẫn còn hơi thở. Những
chuyện sau đó đã do đội Thần Quân do Lão Thần Phi Khả xuất hiện tiếp
quản theo lệnh của Thần Mẫu vì sau cuộc chiến đội của Lão Thần Tất Nhạ
đều đã bị thương. Cuộc chiến của Đại Đế ở Nhân Tộc đã không thể tiến
hành, đoàn quân tan rã.
- Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, hãy
để những gì xảy ra ở Nhân Tộc vào quá khứ, thời gian còn lại của Vệ Nữ
rất dài, nếu đã không thể thay đổi quá khứ thì hãy sống thật tốt cho
tương lai.
Nhan Trác nắm lấy tay của Mộc Ang an ủi. Vài giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống rồi thấm vào tay áo lụa mỏng manh của Mộc Ang. Nhan Trác không sai, Mộc Ang đã để lại tất cả ở Nhân Tộc kể cả đứa con
của nàng và Kha Lang, nhưng tương lai dài đằng đẵng liệu nàng có thực sự có thể sống lại cuộc sống vui vẻ như trước đây không? Mộc Ang biết rằng nàng đã thay đổi, mọi thứ đã thay đổi không thể sửa lại được nữa. Mấy
trăm năm cuộc sống trong tay cũng chỉ là sự dằn vặt âm thầm, dai dẳng
không buông tha. Mộc Ang giờ đã thấu hiểu sự hy sinh lớn lao mà Thần Mẫu năm đó đã nhắc đến với nàng.
*
Toà tháp Vệ Nữ giờ đây đã
không còn ảm đạm và vắng vẻ như ngày xưa, Thần Quân được bố trí canh gác nhiều nơi, người ra vào đều hạn chế chỉ có thành viên của Bát Thần Bộ
và Vệ Nữ có thể tự nhiên đi lại. Nhưng ngoài Nhan Trác ở lại cùng Mộc
Ang thì những người khác chẳng mấy khi xuất hiện. Có Tuy Hing cứ vài
ngày lại đến, lẽo đẽo theo Nhan Trác lúc nàng nấu thuốc cho Mộc Ang, hay ra vườn cây hái trái. Nhan Trác lúc đầu không thích bị hắn đeo bám cho
lắm nhưng dần dần cũng chẳng bận tâm, đôi lúc cả hai còn trò chuyện, vui cười cùng nhau. Tuy Hing vẫn không thích Mộc Ang cho lắm, lúc chạm mặt
nhau hắn sẽ chỉ chào nàng rồi nhanh chóng lĩnh đi mất. Mộc Ang không
trách hắn, thật ra nàng cũng chẳng bận tâm.
Đôi lần Mộc Ang đứng một mình trên hành lang nhìn hai người đó trong vườn cây, nàng chợt mỉm cười, nhớ lại ngôi nhà gỗ trên núi cao, nhớ người ngồi bên vọng lâu
thổi những giai điệu ngân nga với một chiếc lá, người đó sẽ quay lại
nhìn và cười với nàng khi nghe nàng gọi tên.
“Kha Lang!”
Lúc đã khỏe hơn, Mộc Ang thường ra vườn cùng Nhan Trác, hai người cùng đi
dạo, trò chuyện. Những khi Tuy Hing xuất hiện thì Mộc Ang sẽ rời đi.
Bình thường, Tuy Hing có vẻ cao ngạo nhưng lúc gặp Nhan Trác lại trở nên ôn hoà, đôi chút là cục mịch, và có lẽ không muốn Nhan Trác nghi ngại
nên thái độ dành cho Mộc Ang đã giảm bớt sự lãnh đạm.
Advertisement / Quảng cáo
Một đêm trăng cao, Lão Thần Tất Nhạ xuất hiện phía bên kia đầu cầu, vẻ như
phân vân chưa đi sang tòa tháp. Mộc Ang đứng trên hành lang nhìn thấy
liền bay sang. Nàng không biết vì sao lại làm như thế, chỉ là cảm thấy
Tất Nhạ tâm trạng như mang nhiều tâm sự.
- Đã đến rồi sao không vào trong? Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?
Lão Thần Tất Nhạ gật đầu thay cho câu trả lời. Mộc Ang mỉm cười, quay lưng
đi qua cầu đá, được mấy bước thì quay lại nhìn Tất Nhạ như để hối thúc.
Tất Nhạ tay siết lấy thanh gươm, dời bước theo sau Mộc Ang. Hai người đi qua sân lớn, Tất Nhạ khẽ nheo mắt nhìn bức tượng Vệ Nữ rồi bước qua,
ánh nhìn chuyển đến người đang đi phía trước.
Qua khỏi hành lang
trước đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng ăn, ánh nến hắt qua khe
cửa dội ra ngoài, ba người đang ngồi ở bàn ăn đồng loạt nhìn ra phía cửa khi thấy Mộc Ang cùng một người nữa xuất hiện. Nhan Trác mở to mắt
nhìn, vẻ vui mừng, liền đứng dậy đi đến nắm tay Mộc Ang, cúi đầu chào
Lão Thần Tất Nhạ.
- Lão Thần cũng đến rồi sao? Hôm nay ngày trăng tròn, mọi người đang cùng nhau uống rượu, hai người cũng vào đi.
Nhan Trác kéo tay Mộc Ang đến chỗ ghế ngồi. Lão Thần Tất Nhạ vẫn còn đứng ở
bậc cửa. Tuy Hing và Uỷ Các đứng lên chào Tất Nhạ, không khí trong gian
phòng có phần gượng gạo. Ngày trước lúc gặp nhau, lần thì phải giết Đại
Đế, lần thì cùng nhau giết Đại Đế, lại có một lần Tuy Hing và Uỷ Các đã
cố giết Mộc Ang, lần này thì cuối cùng cũng có thể ngồi chung bàn. Mộc
Ang cũng không biết vì sao Uỷ Các lại nhanh chóng bỏ qua chuyện chị gái
bị giết mà chịu đến đây, hình như sau tất cả ai cũng muốn quên đi quá
khứ và hướng đến tương lai.
Họ cùng nhau uống rượu, kể chuyện họ thường làm từ khi về Đại Vân Đình. Không ai bảo ai đều tự biết không
nên nhắc đến chuyện ở Nhân Tộc. Uỷ Các và Tuy Hing uống rất khỏe, hết
chén này đến chén khác. Lão Thần Tất Nhạ chỉ uống khi hai người kia nài
ép và ít chuyện trò. Không ai nhắc đến Mễ Đằng, hắn giờ đây đã một lòng
phụng sự cho Chính Điện, tham gia đội Thần Quân do Lão Thần Phi Khả chỉ
huy và hình như hắn cũng chủ động không liên hệ gì với Bát Thần Bộ và cả Mộc Ang. Chuyện của Chính Điện từ lâu cả Vệ Nữ và Bát Thần Bộ đều không cần phải tham gia nữa. Trong số họ chỉ có Lão Thần Tất Nhạ vì là thành
viên của Hội Đồng Lớn nên vẫn phụng sự ở Chính Điện. Sau khi trải qua
cuộc chiến quan trọng tiêu diệt Đại Đế, Tất Nhạ cũng được nhàn rỗi, suốt ngày không có mấy chuyện để làm nên chỉ ngồi nhà đọc sách, quả thật ông ấy đã đọc rất nhiều sách.
*
Dãy núi trùng điệp nối tiếp
nhau trải dài trong màn đêm tĩnh mịch. Trên cao gió lạnh vi vút từng
hồi. Dáng một người bay lượn như vô định giữa không trung cho đến khi
nhìn thấy một đỉnh núi cao ở trước mặt. Người đó mỉm cười rồi đáp xuống, không có mục đích gì khi đến đây nên đi loanh quanh nhìn ngắm quan cảnh xung quanh. Tòa Chính Điện ở phía xa uy nghiêm, tráng lệ, dù đứng ở vị
trí nào cũng nhìn thấy vẻ hùng vĩ của nó.
Mộc Ang không hiểu vì
sao lại bay đến nơi này. Sau khi uống rượu cùng mọi người trong phòng
ăn, Mộc Ang đã cùng Nhan Trác tiễn ba người còn lại qua cầu đá. Lúc đó
Lão Thần Tất Nhạ chỉ bước đi chầm chậm bên cạnh Mộc Ang, tâm tình như
ngần ngại, sau khi tạm biệt lại quay lưng đi nhanh. Mộc Ang cùng Nhan
Trác đứng nhìn theo họ cho đến khi khuất hẳn sau hẻm núi thì trở lại toà tháp. Nhan Trác có vẻ rất vui và đã ngà say nên về phòng nghỉ. Mộc Ang
cũng trở về phòng nhưng không thể chợp mắt, trong lòng lại muốn đi đâu
đó. Ngày trước, nàng sử dụng khả năng đặc biệt để đi tìm Đại Đế, linh
tính đó đã không bao giờ sai và cho dù đi đến đâu nàng cũng sẽ gặp lại
người. Nhưng tất cả đã kết thúc, Mộc Ang bây giờ dù có vô định bay lượn
khắp Đại Vân Đình thì cũng chỉ nhìn thấy cảnh vật và Thần Nhân, thứ mà
dù đến đâu nàng cũng bắt gặp chỉ là tòa Chính Điện mà thôi.
Đi
xuyên qua những hàng cây rừng, Mộc Ang đến trước một khoảng đất trống
cạnh một vách núi phẳng phiu. Nàng đứng giữa khoảng trống đó nhìn quanh, cảnh vật xung quanh không có gì đặc biệt. Không muốn lang thang bên
ngoài thêm nữa, Mộc Ang quay đầu đi vào lại rừng cây định ra đến bờ vực
sẽ bay về lại toà tháp Vệ Nữ. Khi Mộc Ang vừa vào lại rừng cây thì chợt
nghe có động tĩnh phía sau lưng, cảm giác có điều kỳ lạ, nàng liền nép
mình vào sau một thân cây, tập trung nghe ngóng và tránh bị phát hiện.
Mộc Ang nghĩ bình thường vào lúc giữa đêm thế này, ngoài một kẻ có ý
nghĩ kỳ dị và lòng đầy tâm trạng như nàng thì sẽ chẳng có ai đi đến nơi
hoang vu này cả.
Advertisement / Quảng cáo
Có hai người đáp xuống khoảng đất trống, nơi Mộc Ang đã đứng lúc nãy. Họ
mặc áo choàng đen rộng, che phủ hết cả gương mặt, không trò chuyện gì
với nhau. Hai người đó đi thẳng đến chỗ vách núi và dùng Thần Lực đẩy
một lực về phía vách đá. Mộc Ang nhướng mày khi nhìn thấy một cánh cửa
đá mở ra. Chỗ vách núi trống trải trước đó giờ xuất hiện một lối vào khá rộng, hai người kia vừa đi vào thì cánh cửa đã khép lại. Mộc Ang đứng
chôn chân phía sau thân cây, trong đầu chưa thể nghĩ ra đây là nơi nào
và hai người bí ẩn đó là ai, tại sao ở Đại Vân Đình lại có một nơi bí
mật như vậy, và bằng cách nào nàng lại lang thang đến ngay nơi này. Một
luồng hơi lạnh buốt chạy dọc sống lưng Mộc Ang, một cảm giác kinh hãi
bao trùm lấy tâm trí nàng. Mộc Ang lắc lắc đầu, không thể tin vào ý nghĩ táo bạo kia được vì đó là điều không thể xảy ra ở nơi này.
Một
lúc lâu sau, cánh cửa đá lại mở ra và hai người kia lại xuất hiện. Khi
ra đến ngoài sân, họ liền bay đi mất. Mộc Ang đứng chờ một lúc sau khi
hai người đó rời đi mới từ từ đi đến trước vách núi. Nhìn từ xa thì
không thể nào biết được có một cánh cửa ở đây. Mộc Ang đứng tần ngần
nhìn lên vách đá, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, hai bàn tay run rẩy
chưa dám quyết định có nên mở cánh cửa đó ra không.
Mộc Ang cố
gắng lấy hết can đảm để mở cánh cửa. Tùng Hoa loé sáng. Mộc Ang đẩy một
lực mạnh đến vách núi, cánh cửa lại dần hé mở. Bên trong là một hành
lang trống trải và thẳng tắp, phía cuối lối đi là một vách đá khác, xung quanh hầu như không có bất kỳ đồ vật hay trang trí gì cả. Mộc Ang bước
từng bước đi vào trong, cánh cửa đã đóng lại phía sau, không gian yên
tĩnh đến kinh ngạc. Đi đến cuối hành lang, trước mặt là một một vách đá
nhẵn nhụi, Mộc Ang lại dùng Thần Lực mở cánh cửa thứ hai. Một lối đi
thẳng tắp lại hiện ra, điểm cuối lại là một vách đá nhẵn, điểm khác duy
nhất là Mộc Ang phải đi xuống một đoạn bậc thang để đến hành lang kế
tiếp. Qua khỏi cánh cửa thứ bảy, phía cuối lối đi không phải là một vách đá nữa mà là một khoảng trống hình tròn như một quảng trường thu nhỏ,
bao quanh là những thân cột tròn chống đỡ trần cao. Điều kỳ lạ là không
có bất cứ thứ gì ở xung quanh, không một hoa văn hay hình vẽ tượng trưng nào cả, xung quanh chỉ là những mặt phẳng trống trải. Mộc Ang bước đến
giữa vòng tròn và nhìn xung quanh để tìm kiếm. Thứ Mộc Ang muốn tìm là
một cánh cửa đá vì nàng tin rằng nơi này phải có một thứ gì đó rất đặc
biệt.
Mộc Ang hết tìm xung quanh vách đá đến cả mặt sàn cũng
không thể phát hiện thêm cánh cửa nào. Nàng lại đứng giữa mặt phẳng hình tròn nhìn quanh. Mộc Ang không biết nơi này dùng để làm gì, bên ngoài
rất bí ẩn nhưng bên trong lại trống trải. Mộc Ang dời bước khi không thể làm gì khác hơn, được vài bước chân thì dừng lại, chợt nghĩ đến một vị
trí mà nàng chưa kiểm tra. Mộc Ang ngẩng mặt nhìn lên, như để chắc chắn
đã không bỏ sót chi tiết nào, nàng đẩy một lực khá mạnh lên phía trần
cao. Một cánh cửa dần mở ra ngay phía trên chỗ trần đá, phía trên nữa là một trần đá khác, vậy là có một gian trống ở khoảng giữa. Mộc Ang bay
lên, qua khỏi ô cửa hình tròn thì trước mắt là một không gian rộng, hai
cánh cửa khép lại dưới chân, khu vực này liền trở thành một không gian
khép kín.
Xung quanh vẫn là vách đá nhẵn nhụi, hai bức vách lớn
đối diện nhau có hình khắc lớn, đường nét rất rõ ràng. Một có hình khắc
của cây Trường Sinh, bức còn lại là thứ hoa văn đã in sâu vào tâm trí
của Mộc Ang. Ấn Ký. Phía trước bức vách có hình điêu khắc Ấn Ký là một
bệ đá hình tròn khá lớn, phía trên đang có một thứ gì đó đang nằm, một
màn ánh sáng mỏng bao phủ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com