Miền bắc Hoa Nam mùa mưa đến, tiết trời sáng nắng chiều mưa rả rích đến
tận cuối đêm. Đoàn quân Lãnh Bắc vất vả xuyên rừng tiến về thành Mãnh.
Những người phương bắc đến không quen khí hậu Hoa Nam nên không ít binh
lính đã ngã bệnh. Khách Phiêng Tố cho hạ trại cách rừng Lạt hơn mười dặm theo kế hoạch nhưng vẫn chưa phát lệnh tấn công vì vẫn cần thời gian
khảo sát khu rừng lớn phía trước. Các nhóm trinh sát phái đi vào rừng
không đem nhiều tin tức về, vài nhóm ra đi nhưng không trở về vì chạm
trán với lính Hoa Nam. Không thể kéo dài thời gian lâu hơn, Khách Phiêng Tố bước đầu đưa một cánh quân khoảng một ngàn người vào rừng gây náo
nhiệt một phen để xem động tĩnh thế nào.
Đòong Nhữ Ô dẫn cánh
quân một ngàn người tiến vào rừng, đi hết nửa khu rừng cũng không thấy
bóng dáng quân Hoa Nam đâu. Hắn nghĩ với thời tiết này chắc chắn phía
Hoa Nam sẽ không chọn cách mai phục trong rừng vì binh lính sẽ không
chịu nổi. Hai bên nếu cứ dây dưa mãi thì quân Lãnh Bắc sẽ chịu bất lợi,
chi bằng gấp rút tiến quân công thành. Đòong Nhữ Ô cho lui quân về lại
doanh trại báo cáo tình hình cho Khách Phiêng Tố.
- Hoa Nam đang
muốn dựa vào thời tiết để làm sa sút sức mạnh của quân ta thảo nào bao
lần phải tìm cách cầm chân quân ta tiến công.
Khách Phiêng Tố
đứng bên cửa lều nhìn cơn mưa ngoài trời. Nếu là tiết trời lạnh giá thì
đối với họ không là gì cả nhưng với khí hậu mưa ẩm nơi rừng rậm này
không thích hợp cho quân lính trụ lại quá lâu trong rừng. Đòong Nhữ Ô
nói tiếp:
- Chúng ta đã thăm dò nhiều ngày như vậy nhưng không
phát hiện quân mai phục, rõ ràng quân Hoa Nam đang cố thủ trong thành
dưỡng sức chờ chiến đấu.
Nước mưa bên ngoài đã tạt vào thấm ướt
cả một khoảng thảm dưới chân, Khách Phiêng Tố buông tay thả rèm cửa hạ
xuống, quay vào phía trong, bàn tay đặt trên địa đồ, lần nữa ngẫm nghĩ
đến những nguy cơ có thể có trong rừng Lạt. Đối với một người thường
xuyên phải động não bày mưu tính kế hành động thì khi cầm quân cũng sẽ
tính toán đủ đường trước khi xuất trận. Khách Phiêng Tố chỉ gặp hoàng tử Hoa Nam hai lần nhưng ấn tượng về người này khá sâu sắc. Hắn đã nghĩ
đến nếu Lãnh Bắc không thể thắng trận này thì tương lai nhất định hắn sẽ cài cắm người trực tiếp bên cạnh Xơng Ngỵ hiệu quả mang lại sẽ cao hơn. Việc đó sẽ rất mất thời gian và công sức nhưng nếu thành công thì sẽ
không cần quá nhiều trận đánh và hao tổn lực lượng như thế này. Chợt
nghĩ đến thất bại của bản thân trong nhiệm vụ gần nhất Khách Phiêng Tố
lại cảm thấy cơn nóng giận bùng lên. Sau thất bại của gián điệp ở Ngạn
Tây điều có lợi duy nhất Khách Phiêng Tố có được là biết được hoàng tử
Hoa Nam có một lực lượng ngầm rất tinh nhuệ. Hắn chưa vội báo về cho A
Man Khắc vì rất muốn trực tiếp cùng nhau đào sâu vấn đề này. Quận chúa Y La chỉ xem lực lượng kia là quân binh của triều đình Hoa Nam do hoàng
tử cất cử cho nhưng với một người trực tiếp đào tạo gián điệp và kỵ binh cho vua Lãnh Bắc như hắn rất dễ nhận ra sự khác biệt. Nhóm người đó vẫn đang ở Ngạn Tây và tham gia vào hoạt động của triều đình cũng là một
điểm có thể lợi dụng trong tương lai.
- Thưa tướng quân! Quyết định của ngài về việc này như thế nào?
Đòong Nhữ Ô nói khi thấy Khách Phiêng Tố như có vẻ đang suy nghĩ về rất nhiều vấn đề cùng một lúc. Khách Phiêng Tố nhìn sang tên phó tướng nãy giờ
vẫn đứng bên cạnh chờ đợi trong quân phục ướt sũng vì mưa.
-
Truyền lệnh tất cả sẵn sàng băng rừng công thành, phải chiếm được thành
Mãnh trong đêm mai. Nghiền nát tất cả và lấy đầu hoàng tử Hoa Nam.
- Dạ!
Đòong Nhữ Ô mạnh dạn nhận nhiệm vụ.
*
Xơng Ngỵ đứng trên thành lầu nhìn ra phía khu rừng Lạt và hai ngọn núi chìm
trong sương khói bên cạnh. Binh lính tuần tra báo về liên tục tình hình
tiến quân của quân Lãnh Bắc. Binh lính trong thành điều động được mười
lăm vạn, tất cả đã dồn về phía cổng thành chờ lệnh. Quân lực Hoa Nam
thực sự đã bị phân tán tại ba điểm là biên giới phía nam với Ngạn Tây đã sớm sang chi viện cho quân nổi dậy của quận chúa Y La, hơn mười vạn
quân chủ lực ở thành Khấu đã hành quân về bờ đông hợp với quân trấn thủ
cửa sông chờ tiếp chiến với đoàn thuyền chiến của Lãnh Bắc và điểm thứ
ba chính là thành Mãnh. Phía Lãnh Bắc nắm rõ tình hình của Hoa Nam nên
luôn muốn nhanh chóng chiếm lấy miền bắc Hoa Nam. Nếu không có hai lần
thành công giữ chân quân Lãnh Bắc ở thành Tây và trên đường hành quân
sau cuộc ám sát A Man Vãng thì mọi cố gắng của Xơng Ngỵ đều có thể đã
thất bại.
- Thưa hoàng tử! Quân Lãnh Bắc đã tiến đến bìa rừng Lạt, không lâu nữa sẽ vượt qua rừng và tiến đến thành.
Thang Bâng nhận tin từ lính tuần tra báo về liền chạy lên thành lầu báo cáo.
Xơng Ngỵ chau mày nhìn bầu trời xám xịt dù đang là giữa ngày báo hiệu
một cơn mưa đang tới.
- Nếu như vậy quân Lãnh Bắc sẽ vượt qua khu rừng vào giữa đêm, lúc đó cơn mưa chắc chắn vẫn còn, đội khởi động trên núi không thể hành động dưới mưa được.
Giọng nói đều đều của
Xơng Ngỵ cất lên khi những cơn gió lớn thổi đến, những lá cờ trên tường
thành căng mình chịu sức gió, tấm áo choàng của hoàng tử tung bay phần
phật. Thang Bâng lo lắng khi nghe thấy những lời của hoàng tử, vừa rồi
hắn còn chưa kịp nghĩ đến thời điểm vượt rừng của quân Lãnh Bắc sẽ ảnh
hưởng đến kế hoạch tác chiến của họ như thế nào.
- Thưa hoàng tử! Phía Lãnh Bắc chắc chắn hiểu rõ bất lợi của họ nếu kéo dài thêm thời
gian nên nhanh chóng tấn công. Chúng ta phải tiếp chiến sớm hơn để đảm
bảo đội khởi động trên núi có thể hoạt động được.
- Trận này cuối cùng cũng đã đến. Tập trung lực lượng, ta cần ba vạn quân tiến vào rừng chặn đánh chúng, phải cầm chân chúng cho đến khi trời sáng và đảm bảo
quân Lãnh Bắc phải nằm gọn trong rừng Lạt. Khi trời ngừng mưa trong
thành phải lập tức đánh trống báo hiệu cho đội khởi động trên núi hành
động. Thắng bại nằm hết trong trận này!
- Dạ!
Thang Bâng
hối hả chạy xuống lầu tập hợp lực lượng để tiến vào rừng Lạt. Xơng Ngỵ
siết chặt nắm tay đặt trên tường đá đã ướt lạnh vì mưa. Phía dưới thành
lầu nhóm người canh giữ trên núi cùng Liu Thạc đã về đến cổng thành. Hắn được lệnh phải về thành ngay khi có tin báo quân Lãnh Bắc đến rừng Lạt
vì lúc này đã không còn cần thiết phải trấn giữ ngọn núi kia nữa. Liu
Thạc đi vào thành liền xuống ngựa chạy lên thành lầu hành lễ chào hoàng
tử. Xơng Ngỵ không nói gì, mắt dán vào cánh rừng chìm trong màn mưa
trước mặt. Liu Thạc đứng phía sau hầu, gió thốc vào cửa sổ trên tháp
canh mang theo hơi lạnh. Dưới lầu lại bắt đầu ồn ào vì binh lính đang
tập hợp ra ngoài thành tiếp chiến, tiếng bước chân chạy qua lại trên
đường, giẫm qua những vũng nước hối hả.
- Thưa hoàng tử! Binh lính đã sẵn sàng ra thành.
Thang Bâng trở lại với chiến giáp đầy đủ, khí thế phừng phừng sẵn sàng ra trận.
- Chỉ tấn công khi quân Lãnh Bắc đã tiến vào hai phần ba quãng đường
trong rừng Lạt, không được quá sớm hay quá muộn. Khi trời ngừng mưa phải lập tức rút lui về thành. Từ bây giờ mọi kế hoạch sẽ bắt đầu triển
khai, không thay đổi được nữa. Khi cần viện quân thì ngươi đã biết phải
làm gì rồi chứ?
Xơng Ngỵ vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, tĩnh tại khi nói chuyện với Thang Bâng. Thang Bâng cúi đầu tỏ ý đã hiểu rõ nhiệm vụ.
- Thần đã rõ! Thời gian gấp rút, thần sẽ lập tức xuất binh ngay.Nói xong, Thang Bâng hành lễ chào hoàng tử lần nữa và chạy xuống thành ra
lệnh mở cổng. Đoàn quân hồ hởi chạy qua cổng thành, thẳng hướng vào rừng đến nơi tập kết mai phục theo kế hoạch. Hoàng tử Xơng Ngỵ vẫn đứng trên thành lầu không rời đi cho đến khi trời sụp tối. Từ lúc đoàn quân rời
thành vẫn chưa có tin tức gì báo về, bốn bề yên ắng như thể không có
cuộc chiến nào đang diễn ra, chỉ có cơn mưa vẫn tiếp tục trút xuống
trắng xóa một vùng.
Trời đã chuyển đến giữa đêm. Cơn mưa vẫn
không ngớt. Thành Mãnh tĩnh lặng, nhà dân đã cửa đóng then cài chỉ còn
binh lính triều đình đông đúc tuần tra theo nhiệm vụ và số đông chốt gần cổng thành chờ trận chiến đến. Xơng Ngỵ lúc này đã rời thành lầu đến
phòng nghị sự tác chiến được dựng trong khu đóng quân gần cổng thành.
Phía tướng quân Thang Bâng vẫn chưa có tin tức gì đưa về dù chỉ cách vài dặm đường. Liu Thạc im lặng đứng canh bên ngoài lều, đã vận chiến giáp
nhưng không mang mũ giáp, nước mưa thấm ướt, mái tóc ngắn ngang tai của
hắn bết lại, đôi mắt cụp xuống với đôi tròng mắt màu nâu bất động mặc kệ nước mưa cứ chảy xuống mũi và cằm. Hắn biết người đang ngồi trong lều
kia mới là người đang căng thẳng và lo lắng nhất, so với việc đứng dưới
mưa còn mệt mỏi hơn nhiều lần.
- Tin cấp báo!
Cổng thành
hé mở cho một tên lính chạy vào. Hắn vừa chạy đến chỗ hoàng tử vừa hét
để những binh lính xung quanh tránh đường cho hắn. Liu Thạc nhướng mắt
nhìn tên lính toàn thân lấm bẩn nhờ ánh sáng của những ngọn đuốc trong
những căn lều hắt ra dù cơn mưa vẫn đang dội xuống đầu hắn. Đến cửa lều
của hoàng tử thì tên lính dừng lại, thở hổn hển. Liu Thạc không cần hỏi
nhiều đang định đưa tay vén rèm cho hắn vào trong báo cáo tình hình phía tướng quân Thang Bâng cho hoàng tử biết thì người bên trong đã vén rèm
bước ra. Hoàng tử nghe tiếng tên lính từ xa đã đi nhanh ra cửa, chỉ chờ
hắn đến thì bước ra ngoài, những hạt mưa vội vàng đậu lại trên tóc và
gương mặt không nhiều cảm xúc của người. Liu Thạc liền bước đến kéo
ngược tấm rèm cửa ra ngoài và đưa lên cao để che mưa cho hoàng tử. Xơng
Ngỵ liếc nhanh nhìn hành động của Liu Thạc rồi lại nhìn tên lính, tâm
trạng chờ đợi đã sôi lên trong lòng chuyển thành một cái nhíu mày rất
khẽ.
- Thưa hoàng tử! Quân Lãnh Bắc đã xuất hiện ở khoảng giữa
rừng Lạt khi thần về đây, lúc này có thể đã chạm mặt quân ta. Thần nhận
lệnh tướng quân Thang Bâng về báo cáo với ngài. Quân Lãnh Bắc đã đưa
toàn bộ cánh quân tiến thẳng đến đây, viện quân của ta nên tiến đến ngay để quân địch không ngần ngại mà tiến nhanh toàn bộ vào rừng.
- Được rồi, ngươi có thể lui xuống!
Xơng Ngỵ phát tay lệnh cho tên lính rời đi, lại lệnh Liu Thạc đưa lệnh xuất
quân đến chỗ Ư Bàng. Một vạn viện quân sẽ lại vào rừng ép quân Lãnh Bắc
nhanh chân tiến hết vào rừng đồng thời phải cầm chân chúng lại cho đến
khi trời ngừng mưa.
*
Khách Phiêng Tố ngồi trên ngựa giữa
muôn ngàn binh lính xung quanh. Phía trước quân Hoa Nam đã xuất hiện và
đang giao đấu với quân Lãnh Bắc. Địa thế xung quanh nhiều cây cối, ánh
sáng không đủ để đội cung thủ ra tay nên chỉ có thể đánh cận chiến. Hắn
không hiểu vì sao hoàng tử Hoa Nam lại nóng lòng tiếp chiến như thế, lại nghĩ có thể phía Hoa Nam cho rằng tấn công trong thời tiết như thế này
sẽ gây được hao tổn cho quân Lãnh Bắc. Quân Hoa Nam giao đấu một lúc lại rút lui dần, khi quân Lãnh Bắc tiến lên một đoạn lại giáp mặt quân Hoa
Nam lần nữa, thế cục dây dưa như thế khiến Khách Phiêng Tố sắp trở nên
tức giận và chỉ muốn trời mau sáng, cơn mưa ngừng rơi để đè bẹp đoàn
quân ít ỏi kia thật nhanh.
Sau cuộc chạm trán thứ ba và quân Hoa
Nam lại rút lui lần nữa, Khách Phiêng Tố hạ lệnh tiến công thật nhanh về phía trước. Đoàn quân đông đảo tăng tốc di chuyển, giẫm lên xác chết
của binh lính cả hai phía mà đi. Lúc này cơn mưa đã ngớt chỉ còn rơi lâm thâm, ánh sáng của bình minh cũng đang ló dạng. Khi bìa rừng đã xuất
hiện ở phía xa, quân Hoa Nam cũng đồng thời xuất hiện chắn ngang như
đang chờ và tỏ ý cố thủ. Phía xa vọng lại tiếng binh lính đang kéo đến
đông thêm. Khách Phiêng Tố nhíu mày nhìn về phía trước, tư lự nghĩ suy.
Đòong Nhữ Ô cưỡi ngựa đi bên cạnh cũng đang suy đoán dụng ý tác chiến
của quân Hoa Nam. Khách Phiêng Tố cầm kiếm hướng lên trời và một lần nữa hạ lệnh tấn công. Kỵ binh mang khiên phía trước chạy nhào về phía quân
Hoa Nam cũng đang chạy đến. Ánh sáng ban ngày kéo đến rất nhanh, chẳng
mấy chốc khu rừng đã ngập tràn ánh sáng có thể nhìn rõ mọi vật. Cơn mưa
to từ giữa ngày hôm trước cũng tạnh dần. Khách Phiêng Tố nhoẻn cười ra
lệnh cho cung thủ vào vị trí. Loạt tên đầu tiên chuẩn bị bắn ra thì vọng lại từ phía tòa thành những tiếng trống dồn dập nổi lên. Hồi trống kéo
dài và khi ngừng lại vẫn không có gì bất thường xảy ra. Khách Phiêng Tố
ngước nhìn rừng cây xung quanh mình cũng chưa thấy gì lạ, chỉ có phía
trước quân lính hai bên đang đánh nhau. Mưa tên từ phía quân Lãnh Bắc
bay ra và rơi xuống. Binh lính hai bên đều có người bị trúng tên, nhiều
mũi tên găm hẳn vào những thân cây rừng.
- Thưa tướng quân! Ở tầm bắn này thì kỵ binh của ta cũng nằm trong phạm vi bị sát thương.
- Đội cung thủ di chuyển lên cao hơn là được. Chúng ta không thể cứ loay
hoay trong khu rừng này mãi. Càng kéo dài thời gian càng bất lợi vì viện quân của Hoa Nam có thể đến bất cứ lúc nào.
Đòong Nhữ Ô ra lệnh
cho cung thủ tiến lên phía trước xa hơn để loại quân của mình ra khỏi
tầm ngắm. Lượt tên thứ hai được bắn ra, lần này hạ sát rất nhiều lính
Hoa Nam. Tướng quân phía Hoa Nam ngồi trên ngựa phía sau mấy dãy kỵ binh chau mày nhìn mưa tên rơi xuống trước mắt. Hắn lại hét to cho nhiều tốp kỵ binh tiến lên tiếp chiến khi cung thủ phía Lãnh Bắc đã sẵn sàng bắn
ra loạt tên kế tiếp. Kỵ binh Hoa Nam đồng loạt giơ khiên chắn lên chống
đỡ, lúc này kỵ binh Lãnh Bắc lại tấn công dồn dập trong lúc quân Hoa Nam né tên. Quân Hoa Nam bắt đầu yếu thế trước đội quân hùng hậu trước mặt, lại vừa đánh vừa lui.
Hồi trống thứ hai nổi lên. Khách Phiêng Tố lại nhíu mày nhìn quanh khu rừng, tập trung lắng nghe động tĩnh và suy
đoán. Hắn cảm thấy điều không phải đang diễn ra trong khu rừng này nhưng chưa nói được đó là gì. Cách đánh kéo dài thời gian kia của Hoa Nam là
vì muốn tiêu hao sức mạnh của quân Lãnh Bắc hay còn ý nghĩa gì khác?
- Giết sạch bọn chúng! Tiến đến công thành!
Khách Phiêng Tố không cần biết âm mưu kia là gì vì dù là gì đi nữa thì khu
rừng này không tiện ở lâu, quân Lãnh Bắc đông như kiến cỏ nên cần một
khoảng thời gian nhất định để có thể di chuyển toàn bộ ra ngoài khu
rừng, hơn nữa, phía trước đang giao đấu nên cần khẩn trương hơn nữa.
Quân Lãnh Bắc nhận lệnh liền hò hét kéo nhau tiến lên phía trước. Hồi
trống thứ ba vang lên, những tiếng nổ rền phát ra từ không trung trên
cao, lập tức tướng quân Hoa Nam lại hạ lệnh rút lui lần nữa. Quân Hoa
Nam nhận được lệnh liền gấp rút chạy đi không còn thiết tha việc cố thủ
trước đó. Bây giờ Khách Phiêng Tố đã chắc chắn khu rừng này đang chứa
một âm mưu trong nó. Không có thời gian để tìm hiểu chuyện đó là gì nên
Khách Phiêng Tố chỉ hét lớn hạ lệnh tiến quân thật nhanh để rời khỏi khu rừng. Hắn thúc ngựa chạy về phía trước thật nhanh như để làm gương.
Quân Hoa Nam đang rút lui cách họ không xa. Quân Lãnh Bắc đang đuổi theo đám quân kém số lượng kia. Đoàn quân chạy nhanh về phía trước, ánh sáng bừng lên phía bìa rừng như báo hiệu đó là điểm an toàn cho tất cả. Phía vách núi bên tay phải hiện ra một con đường dẫn lên núi xuất hiện một
tốp người đang chạy nhanh xuống núi. Khách Phiêng Tố khựng lại nhìn
những người đó lướt qua những hàng cây. Họ như chẳng quan tâm cánh quân
lớn của Lãnh Bắc đang ở ngay bên cạnh ồn ào đến mức những hàng cây trên
sườn dốc cũng đang run rẩy theo.
Quân Lãnh Bắc xuất hiện gần bìa
rừng thì nhóm người trên sườn núi cũng vừa kịp xuống dốc trước một đoạn
và chạy thẳng về phía binh lính Hoa Nam. Đoàn quân giao đấu với quân
Lãnh Bắc trong rừng đang chạy đến tập hợp với binh lính còn lại trong
thành lúc này đã di chuyển ra ngoài thành. Khách Phiêng Tố cưỡi ngựa phi nhanh ở phía trước kéo theo biển người phía sau lưng một quảng. Hắn
dừng ngựa khi nhìn thấy dáng một người ngồi trên lưng ngựa phía Hoa Nam
trong chiến giáp màu bạch kim đang nhìn về phía hắn với vẻ điềm đạm hiếm thấy được trong một cuộc chiến. Hai người một nam một nữ trong đám
người trên núi mới xuống chạy đến bên cạnh người vận chiến giáp bạch kim để báo cáo điều gì đó. Người kia nghe xong khẽ mỉm cười rồi quay mặt
nhìn về phía quân Lãnh Bắc, thong thả cho ngựa đi đến phía trước một
khoảng. Đôi nam nữ và một vài người cưỡi ngựa khác theo sau để yểm hộ.
Khách Phiêng Tố đã nghĩ hoàng tử phải có chút xung động khi nhìn thấy hắn
nhưng ngoài ánh mắt kinh ngạc của tên đi bên cạnh thì hoàng tử Hoa Nam
vẫn bình tĩnh như không. Phản ứng đó đối với đối thủ chỉ khiến hoàng tử
trở nên thật đáng ghét.
- Cuối cùng ta cũng có thể đấu với hoàng
tử trực diện, lần trước gặp nhau không có cơ hội chào hỏi ngài nhiều vì
thân phận quá thấp kém.
Xơng Ngỵ nhìn tướng quân Lãnh Bắc trước
mặt khẽ cười, nghĩ đến lần trước gặp nhau còn là ở quân doanh thành Tây. Việc hắn xuất hiện ở đây thật đáng ngạc nhiên, hơn nữa, còn là tướng
quân Lãnh Bắc. Trên tay đã cầm sẵn kiếm nhưng Xơng Ngỵ chưa vội hạ lệnh
tấn công vì quân Lãnh Bắc vẫn còn chưa xuất hiện.
- Ta không có ý đến đây đấu với ngươi, chỉ là nhìn thấy ngươi nên muốn đến xem để xác nhận ta không nhìn lầm thôi.
- Không đấu với ta? Ngươi nghĩ sẽ không cần ngươi ra tay thì quân ta sẽ thua sao?
- Không phải ngươi đang lo lắng vì không biết trong rừng có gì sao? Lúc
này phần lớn binh lính của ngươi có lẽ không đến kịp để cùng ngươi công
thành đâu.
Khách Phiêng Tố nhớ đến những tiếng nổ vừa rồi thì
trong lòng bất an, ngoái đầu nhìn lại thì thấy binh lính của mình đang
hớt hải chạy đến vừa lúc những âm thanh ầm ầm, rào rào vang lên từ phía
trong khu rừng như bắt đầu từ xa đến gần. Đòong Nhữ Ô hiểu ý liền quay
đầu, thúc ngựa chạy ngược vào trong rừng xem xét. Binh lính chạy đến rất đông nhưng tán loạn như đang chạy trốn điều gì đó.
“Nước! Núi lở!”Binh lính xung quanh hét lên như để cảnh báo. Đòong Nhữ Ô chạy thêm một
quãng nửa thì thấy phía xa vách núi đang sụt xuống kéo theo những dãy
cây rừng đang cuốn đi hàng vạn binh lính. Nước không biết từ đâu trút
xuống làm sạt cả một mảng núi và chạy dài về phía hắn. Binh lính la hét
chạy về phía trước để tránh bị cuốn đi giẫm lên nhau chết vô số. Dòng
nước đầy bùn đất và cây cối chảy nhanh từ tây sang đông kéo theo rất
nhiều binh lính không chạy thoát kịp. Dòng thác lũ đang đến gần hơn buộc Đòong Nhữ Ô phải quay ngựa chạy thật nhanh về phía thành Mãnh nơi quân
Hoa Nam đang thong thả chờ đợi. Rất nhiều binh lính đã chạy ra khỏi khu
rừng chờ lệnh của chủ soái vì trước mắt họ là quân Hoa Nam đang đợi sẵn.
- Chạy nhanh! Chạy nhanh về phía trước!
Đòong Nhữ Ô nổi điên trên lưng ngựa đang phi thật nhanh, miệng hét lớn ra
lệnh cho binh lính. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao quân Hoa Nam luôn kéo
dài thời gian cho đến khi ngừng mưa và liên tục rút lui. Tất cả chính là đợi khi mưa ngừng thì có thể kích hoạt hỏa dược cho nổ để khai thông
dòng chảy của nguồn nước từ trên cao. Mưa liên tục trút xuống nhiều ngày đã khiến đất đai bên sườn núi trở nên tơi xốp và với dòng nước từ trên
cao chảy xuống sẽ gây ra sạt lở. Quân Lãnh Bắc phần đông chỉ vừa qua
được nửa khu rừng nên khi cơn lũ đến hàng loạt sẽ bị cuốn phăng đi. Kế
hoạch lớn như vậy phải mất rất nhiều sức người để hoàn thành, vậy ra
trận thành Tây không phải đơn thuần chỉ là cầm chân để tiêu hao lực
lượng Lãnh Bắc mà còn là kéo dài thời gian cho kế hoạch này hoàn thiện.
Khách Phiêng Tố điên tiết khi nhận ra toàn bộ ý đồ của hoàng tử Hoa Nam trong lúc muộn màng như thế này. Hắn chỉ còn cách phải giết được Xơng Ngỵ mới có thể chuyển bại thành thắng. Quân Lãnh Bắc còn lại ồ ạt chạy ra khỏi
khu rừng.
- Xơng Ngỵ! Hôm nay ta sẽ đấu với ngươi đến chết mới thôi!
- Vậy sao? Nhưng ta bận phải đến đấu với vua của ngươi rồi. Ngươi và đám tàn quân của ngươi sẽ có người lo liệu.
Xơng Ngỵ khẽ cười, ghìm cương ngựa quay đầu rời đi. Khách Phiêng Tố đỏ mặt hét lớn:
- Ngươi lại định chạy đi trốn như lần trước sao? Có gan đến đấu với ta.
- Ngươi cho rằng đấu với A Man Khắc không vẻ vang bằng đấu với ngươi sao?
- Ngươi…
Khách Phiêng Tố đưa tay lấy cung tên từ một cung thủ đứng gần giương lên ngắm thẳng lưng Xơng Ngỵ mà bắn. Kỵ binh phía Hoa Nam đã đến nhanh chóng
mang khiên ra chắn phía trước hoàng tử, mũi tên cắm vào một tấm khiên.
Xơng Ngỵ quay đầu nhìn về phía Khách Phiêng Tố, đưa tay đón lấy một bộ
cung tên và bắn mũi tên bay đi rất nhanh. Khiên che cũng được dựng lên
xung quanh Khách Phiêng Tố. Mũi tên bay vèo cắm vào giữa trán một tên
thống lĩnh Lãnh Bắc khiến hắn ngã nhào xuống ngựa.
- Tấn công! Giết hoàng tử Hoa Nam!
Khách Phiêng Tố hét lớn. Binh lính ào ào chạy lên tấn công. Xơng Ngỵ từ xa hướng thẳng kiếm lên cao hét:
- Tấn công! Vì Hoa Nam!
- Vì Hoa Nam! Vì Hoa Nam! Vì Hoa Nam!
Binh lính Hoa Nam lần lượt hô lớn rồi tiến về phía trước như cơn lũ. Hoàng tử Xơng Ngỵ cùng các hộ vệ lui dần về phía sau.
- Thưa hoàng tử! Thời gian không còn nhiều, ngài nên khởi hành về bờ đông, trận này thần và Ư Bàng sẽ không để ngài thất vọng.
Thang Bâng nhắc nhở khi thấy hoàng tử chưa có ý rời đi theo kế hoạch. Xơng
Ngỵ dán mắt vào trận đánh phía trước và người ngồi trên ngựa ở phía xa
lúc này đã không nhìn rõ mặt của hắn nữa.
- Ta muốn bắt sống
tướng quân của chúng! Kẻ này không phải tầm thường, nên bố trí người ở
các lối thoát để phòng khi hắn muốn chạy.
- Dạ!
Ư Bàng và
Thang Bâng cúi đầu nhận lệnh và thúc ngựa đi lên tiếp nhận quyền chỉ huy trận đánh. Xơng Ngỵ vẫn chưa vội rời đi, bên cạnh là Kha Lang, Mộc Ang
và Liu Thạc cũng đang sẵn sàng chờ lệnh.
Quân Hoa Nam đang áp đảo dần đoàn quân còn lại của phía Lãnh Bắc. Khách Phiêng Tố nhìn xung
quanh vùng đất rộng lớn trống trải vì vạt rừng đã bị đốn hạ không còn
lối nào trốn thoát, phía sau là thác lũ ngổn ngang, trên cao những quầng mây đang vần vũ mang cơn mưa đến, nếu quay về lối cũ sẽ bị kẹt giữa mưa lũ, chạy sang đông hay sang tây đều có thể bị bao vây hai phía trước
sau, công thành lúc này đã là chuyện không tưởng vì quân số Lãnh Bắc đã
bị thiệt hại quá nửa. Binh lính hết lượt này đến lượt khác tiến lên,
Đòong Nhữ Ô lúc này đã ở tiền tuyến giao đấu với quân Hoa Nam, các thống lĩnh khác cũng đã tiến lên. Khách Phiêng Tố hét lớn, phi ngựa thẳng lên phía trước chiến đấu khi tướng quân phía Hoa Nam cũng đã tham chiến.
Hoàng tử Xơng Ngỵ và các hộ vệ đã tách ra khỏi đoàn quân ở phía sau. Khi nhìn thấy Khách Phiêng Tố và những tốp binh lính Lãnh Bắc phía sau cùng cũng đồng loạt tiến lên Xơng Ngỵ khẽ thở phào, vừa lúc cơn mưa lại bắt đầu
trút xuống, biết rõ tình hình này quân Lãnh Bắc sẽ khó chống đỡ được
lâu.
- Chúng ta đi thôi! Bờ đông đang còn một trận chiến đang chờ!
Xơng Ngỵ thúc ngựa chạy đi. Đám hộ vệ liền theo sau. Tấm áo choàng màu đen
phủ qua chiến giáp của hoàng tử đã ướt sũng, nước mưa tạt vào mặt đau
rát nhưng người trên ngựa lao đi càng nhanh hơn. Phía sau lưng tiếng mưa và tiếng binh lính la hét hoà vào nhau nghe âm vang bi hãi. Vách núi
trong rừng lại bắt đầu sụt xuống, ngàn vạn cây rừng lẫn với với chân tay cong cứng chìm nổi trong bùn đất trôi đi. Dòng nước từ trên cao đã
không còn ồ ạt chảy qua sườn dốc vì đã hạ xuống thấp khỏi bờ đất do binh lính Hoa Nam ngày đêm đào ba rãnh lớn dẫn dòng chảy hướng từ hồ nước
trên cao về bờ dốc phía đông và dùng hoả dược kích nổ vách ngăn đang giữ dòng nước lại.