Bến Do thành Cảo trong đêm đang có nhiều người mang khí giới canh chừng, đuốc thắp sáng một khu, trên bến sông có vài chiếc thuyền neo. Trên bờ
có một nhóm người kê bàn ngồi uống rượu, thong dong chờ đợi nhận hàng.
Chỗ con đường mòn nhỏ vắng vẻ, những ánh đuốc lập lòe trong đêm, khuất
dưới những tán cây rậm rạp là một đoàn xe chở nhiều chuồng nhốt nô lệ
đang đi về hướng bờ sông. Khi ra gần nơi tập kết hàng thì những người
chờ sẵn đến tiếp đón, tất cả đều mặc y phục dân thường nhưng ai cũng
mang theo vũ khí bên mình. Họ mở cửa chuồng và kéo đám nô lệ đang bị
xích chung một sợi xích dài, tiếng kim loại va vào nhau lẻng xẻng, trong chuồng có hơn mười nô lệ lần lượt bước xuống. Một toán người khác áp
tải họ đi lên thuyền, trong khoang thuyền đã bố trí sẵn chuồng nhốt.
Nhóm nô lệ đầu tiên vừa đi ra gần đến bờ sông thì bất ngờ xuất hiện một
nhóm rất đông người chạy ra bao vây. Những người vận chuyển nô lệ lúng
túng vì đối phương có số lượng áp đảo. Một gã trẻ tuổi bước ra trước,
tay mang một thanh kiếm có vỏ kiếm nhiều màu sắc, đôi mắt giận dữ.
- Thả bọn họ ra!
Người đó lên tiếng.
- Diệt hết bọn chúng!
Người thủ lĩnh nhóm buôn người cười khẩy rồi ra lệnh. Từ trong những chuồng
nhốt còn lại, đám người giả dạng ùa ra với sẵn vũ khí trên tay. Từ phía
sau, một nhóm khác xuất hiện chạy đến bao vây đám người đến cướp nô lệ.
Lúc này gã hiểu ra là đã bị trúng kế của quân Lãnh chúa, do không còn đường lui nên đành quyết chiến một trận. Hai bên lao vào giao đấu, binh khí
va vào nhau tóe lửa, tiếng la hét, tiếng người bị chém ngã xuống. Gã
tiến đến tấn công tên thủ lĩnh nhưng xung quanh hắn có nhiều người bảo
vệ và tấn công ngược lại. Đám nô lệ bị xích lôi kéo nhau sợ hãi tránh
né, vấp ngã đè lên nhau rồi bò lết về phía những hàng cây rừng. Gã
thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa và đông người đang chạy vào, nghĩ là binh lính triều đình chi viện nên trong lòng đã thấy tuyệt vọng, nhìn quanh
tìm đường rút lui nhưng tứ phía là quân địch. Quân Lãnh chúa đã bao vây
gọn đám cướp lương mà từ lâu triều đình muốn tiêu trừ vì biết rõ họ là
dư đảng của lực lượng các tộc trưởng. Những nhóm cướp khác thường nhắm
vào dân thường lúc loạn lạc và với quy mô nhỏ, duy chỉ có nhóm cướp này
là lực lượng đông, luôn hành động có chiến thuật và nhắm vào triều đình
là chủ yếu. Lần này Lãnh chúa đã đích thân ra chỉ thị và kế hoạch để
tiêu diệt tất cả.
Nhóm người mới đến vội tiến vào trận đánh theo chỉ thị của một cô gái ngồi trên lưng ngựa. Cô gái tuốt kiếm, nhảy
xuống ngựa và phát lệnh tấn công quân Lãnh chúa giải cứu nhóm người đang bị bao vây kia. Gã trai trẻ nhìn thấy gương mặt của cô gái thì đôi mắt
như sáng lên đầy hy vọng và khẽ mỉm cười. Thuộc hạ của cô gái có vẻ là
những người rất giỏi và khoẻ. Họ di chuyển rất nhanh và ra tay rất mạnh
khiến quân Lãnh chúa bất ngờ. Cô gái có hai trợ thủ luôn di chuyển bên
cạnh để bảo vệ các phía cho nàng. Vòng vây bị phá nhanh chóng và nàng
phát lệnh rút lui cho tất cả, kể cả thuộc hạ của gã kia. Thuộc hạ của
hắn nhìn hắn. Trán hắn đã đẫm mồ hôi, hắn hét lên hạ lệnh rút. Tất cả
vừa đánh vừa lùi về phía cánh rừng theo sự chỉ huy của cô gái mà họ chỉ
mới gặp hôm trước trong hẻm núi, nhiều người trong số họ còn chưa gặp
nàng bao giờ. Thủ lĩnh của họ cũng nghe theo lệnh nàng thì họ phải nghe
theo.
- Không cho chúng thoát!
Thống lĩnh quân Lãnh chúa
ra lệnh đuổi theo vào rừng quyết không để bọn cướp thoát được. Hơn nữa,
trong đám đông đó hiện lên một gương mặt quen thuộc mà đáng lý ra lúc
này đã phải mục rữa ở đâu đó dưới vực sâu gần biên giới Hoa Nam. Hắn
biết việc người đó xuất hiện mang tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với
cả cục diện và kế hoạch gây chiến của Lãnh chúa Y Tung. Nếu đêm nay hắn
có thể tiêu diệt bọn cướp lương và cả người đó thì khi về triều hắn đã
lập công lớn cho Lãnh chúa.
Tất cả vào sâu trong rừng tối, tốc
độ của hai bên chậm lại. Quân Lãnh chúa đang lần dò trong đêm tìm đối
phương thì chợt thấy phía trước có nhiều điểm sáng như ánh lửa, xung
quanh khu vực đang đứng bốc lên một mùi hăng nồng. Khi chưa biết chúng
là gì thì những điểm sáng đó lao vụt về phía họ. Một loạt tên lửa được
bắn về phía quân Lãnh chúa, khi chạm vào những đám cỏ và cành cây khô đã bị tẩm dầu đốt trước đó thì bốc cháy. Những người phía sau bị nhóm
người chạy ngược về từ trong đám cháy ngã nhào đè lên nhau, đội hình tấn công bị đảo lộn. Thừa lúc quân triều đình đang rối ren, nhóm cướp và
nhóm người giải cứu chạy về hướng bờ sông và bơi qua bờ bên kia, sau đó
lẩn mất vào trong rừng.
*
Bầu trời hửng sáng, quân Lãnh
chúa được lệnh vào rừng truy lùng nhóm cướp đêm qua. Khu rừng trở nên
đông đúc, những loài thú nhỏ bị động chạy lung tung, tiếng chim trên
cành vỗ cánh bay đi. Đi đến khu vực đám cháy đêm qua lúc này đã tàn chỉ
còn khói bốc lên, quân lính thu gom những xác chết cong queo do không
thoát kịp tập trung lại một nơi để hoả thiêu. Lùng sục xung quanh, dấu
vết của nhóm cướp ra đến bờ sông thì mất. Khu rừng vắng ở bờ đối diện
rất rộng, triều đình nếu muốn tiếp tục truy lùng thì cần thêm rất nhiều
nhân lực nên thống lĩnh đành hạ lệnh rút quân về thành Cảo đợi chỉ thị
tiếp theo của Lãnh chúa.
Y La ngồi cạnh Kang Dĩ gần một thân cây
rừng sau một đêm trốn chạy mệt mỏi và phải chịu lạnh giữa rừng sau khi
bơi qua sông. Chiu Tư mang nước đến cho quận chúa và Kang Dĩ. Những
người còn lại chia ra nhiều nhóm ngồi rải rác khắp nơi và luân phiên
canh gác đề phòng quân Lãnh chúa đuổi theo. Gã thủ lĩnh nhóm cướp đứng
một mình, tựa lưng vào một thân cây, lầm lì chẳng nói gì. Một thuộc hạ
của hắn mang nước đến nhưng hắn lắc đầu. Khi nghe có động tĩnh như có
người đang đến gần, tất cả khẩn trương chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Hai người xuất hiện là người do quận chúa Y La sắp xếp đi về phía bờ sông
quan sát tình hình quân Lãnh chúa. Họ trở về báo tin quân triều đình đã
nhận lệnh rút lui. Y La liền cho tập hợp mọi người lại và rút về căn cứ
của nàng, không có ý đi chung với nhóm cướp kia nữa.
- Tình hình đã an toàn, ngươi và người của ngươi có thể rút lui được rồi. Chúng ta chia tay ở điểm này!
Y La đến gần gã trai trẻ nói rồi quay lưng đi. Nàng giơ tay lên cao ra hiệu cho người của mình rời đi cùng nàng.
- Quận chúa!
Gã nhìn theo lưng Y La đang bước đi thì không biết nên nói gì để nàng dừng lại đành gọi danh tính thật của nàng. Y La cảm thấy bất ngờ vì hắn biết nàng là ai trong khi nàng chẳng có ấn tượng gì với hắn. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, cố gắng hình tượng gương mặt những người nàng từng gặp
từng quen ở miền nam này. Tất cả tộc trưởng nàng đều biết, những thống
lĩnh cũng không ít người biết nàng nhưng một gã trẻ tuổi như hắn thì
nàng không có ấn tượng đã gặp qua bao giờ. Hắn biết nàng có thể vì từng
gặp nàng đến đây. Từ khi Y Tung lên ngôi Lãnh chúa đã hạn chế những
chuyến đi của quận chúa đến các vùng tự trị vì không muốn nàng có cơ hội liên kết với các tộc trưởng. Còn trước đó quận chúa đã phải cầm quân đi khắp nơi dẹp loạn đảng, lần cuối cùng nàng nhớ đã đến miền nam cùng cha là lúc nàng mười tuổi. Từ đó nàng chỉ gặp gỡ các tộc trưởng và tướng
lĩnh khi họ đến thành Lãnh chúa. Những thống lĩnh quân, những người thân cận với các tộc trưởng mà nàng biết và hy vọng gặp được hầu như đã bị
giết và số ít đã lẩn trốn mất, đến tận lúc này vẫn chưa ai nhận ra nàng
là quận chúa. Hắn lại là người đầu tiên ở nơi xa xôi này nhận ra nàng.
Hắn nhận ra nàng từ lúc nào? Hắn gặp nàng từ khi nào? Sau ngần ấy năm
tháng nhưng hắn vẫn nhìn ra nàng sao?
- Ngươi biết ta là ai?
Y La bước lại gần gã trai trẻ và đối mặt với hắn. Hắn cũng nhìn nàng, không có vẻ e dè gì.
- Ta đã gặp quận chúa nhiều năm trước!
- Nhiều năm như vậy nhưng ngươi vẫn nhớ ta trông như thế nào?
- Chỉ có nét quen thuộc thôi. Hôm qua tên kia gọi tên quận chúa là Y La
và sau việc vừa rồi thì ta mới khẳng định đúng là quận chúa.
-
Phải! Ta là Y La! Là quận chúa Ngạn Tây! Ta đối với các người là người
đã chết, nhưng ta vẫn còn sống đây! Ta sẽ vạch trần sự dối trá của Lãnh
chúa và trả lại cho dân chúng một cuộc sống yên bình. Cái ta cần lúc này là tập hợp tất cả những người có cùng lý tưởng với ta, cùng ta thực
hiện nó. Nhưng có vẻ các ngươi không có hứng thú với nó. Vậy ngươi hãy
đi đường cướp của ngươi, ta đi theo lý tưởng của ta. Ngươi sợ những bãi
cọc đầu lâu kia nhưng ta sẽ là người dẹp bỏ chúng! Bắt đầu từ bây giờ!
Y La đứng giữa rừng, giọng nói của nàng vang lên khiến tất cả mọi người
xung quanh đều nghe thấy. Hắn đứng đó nhìn nàng, ánh mắt như có một ngọn lửa cháy lên. Đám thuộc hạ đông đúc của hắn đã cùng đứng dậy khi nghe
hắn gọi Y La là quận chúa.
- Bọn ta là được quận chúa cứu sống nên lý tưởng của quận chúa cũng là lý tưởng của chúng tôi!
Hắn nói và nắm chặt thanh kiếm đứng dọc trên tay phải rồi đặt lên ngực trái của mình. Một hình thức khi các chiến binh tỏ lòng quy phục trước một
thủ lĩnh. Tất cả thuộc hạ của hắn cùng làm theo.
- Ta hứa sẽ trả lại cuộc sống yên bình cho các người! Hứa sẽ cố gắng cho đến giọt máu cuối cùng!
Y La đảo mắt một lượt nhìn tất cả rồi mỉm cười, gật gật đầu.
- Chúng tôi hứa sẽ phụng sự cho quận chúa đến giọt máu cuối cùng!
Hắn và tất cả những người khác đồng thanh cùng nhau.
- Rút về căn cứ trong hẻm núi! Chuẩn bị cho hành động tiếp theo!
Y La ra lệnh cho tất cả và bước đi. Gã trai trẻ đi theo sau nàng vài bước chân.
- Hành động gì?
- Không phải ngươi muốn cướp nô lệ sao?
*
Y Seng chạy vào tẩm điện của Lãnh chúa để báo cáo tình hình chiến sự ở
phía nam và việc chuẩn bị xuất binh đánh Hoa Nam, vẻ mặt của hắn có vẻ
căng thẳng vì những tin vừa nhận được. Lãnh chúa Y Tung đang nằm nghiêng trên một sập gỗ dài, một tay chống đỡ đầu, một tay xoay xoay thanh đao
ngắn trong tay, mắt liếc nhìn Y Seng đang lúi húi hành lễ và thở gấp.
- Thưa Lãnh chúa! Có tin khẩn từ miền nam! Kế hoạch mai phục tiêu diệt
bọn dư đảng đã thất bại, mấy ngày liền sau đó nô lệ bị chúng cướp ở các
bến vận chuyển. Phía nhà buôn đã cho ngừng nhận hàng để bảo đảm an toàn
cho phía họ.
- Thất bại? Tại sao lại thất bại? Chỉ là mấy tên cướp mà cả quan binh triều đình cũng không diệt hết được sao!
Y Tung bật ngồi dậy, trợn mắt tức giận vì kế hoạch đã được bố trí cẩn thận khó có thể thất bại được. Y Seng đáp vội:
- Thưa Lãnh chúa! Bên ta đã cho mai phục và bao vây được bọn cướp nhưng
giữa chừng chúng lại có tiếp viện mà lực lượng tiếp viện lại rất giỏi
nên trốn thoát được.
- Nhưng làm thế nào bọn chúng biết các địa
điểm giao nô lệ của ta? Bến Do là ta cố ý để lộ để dẫn dụ chúng, còn
những điểm khác tại sao lại bị lộ?
- Thưa Lãnh chúa! Chuyện này... chuyện này... tướng quân Y Tô bảo thuộc hạ báo lại là…có người nhìn giống... quận chúa…
Y Seng không dám nói tiếp vì khi nghe đến ‘quận chúa’ thì lập tức mặt
Lãnh chúa biến sắc vì kinh ngạc. Tay Y Tung nắm chặt lấy cán đao, đứng
lên đi thật nhanh đến gần Y Seng. Y Tung ngồi xuống cạnh Y Seng đang
quỳ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe thấy run sợ.
- Quận chúa chết rồi! Ngươi quên rồi sao?
- Dạ... có người giả dạng quận chúa…
Y Seng mướt mồ hôi, cả người lạnh toát. Y Tung vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng từ tốn:
- Cho dù đó là ai đi chăng nữa, ta cũng không muốn kẻ đó còn sống. Và nếu như người nên chết vẫn chưa chịu chết thì ngươi phải khiến hắn thật sự
chết. Nếu không, quân ta sang Hoa Nam để trả thù cho ai đây? Ngươi rõ
rồi chứ?
- Thần đã rõ! Xin Lãnh chúa yên tâm!
- Báo cáo
tình hình ở miền nam cho ta liên tục, tập trung tiêu diệt loạn đảng.
Ngày mai ta phải khởi hành đến quân doanh, kế hoạch xuất quân không thay đổi.
Y Tung trở lại ngồi trên sập và hạ lệnh.
- Dạ!
Y Seng nhận lệnh và gấp rút rời đi.
Trong lòng Lãnh chúa bắt đầu lo lắng vì quận chúa Y La chưa chết và đang ở
miền nam. Cách mà quận chúa Y La chọn địa điểm để xuất hiện rõ ràng là
muốn có một cuộc cách mạng trực diện đối đầu với Lãnh chúa và triều
đình. Y La là tướng lĩnh của Ngạn Tây nắm rất nhiều thông tin trong
ngoài triều, chỉ cần trong tay nàng có một đạo quân đủ mạnh thì sẽ trở
thành mối đe dọa cực lớn đối với Y Tung điều mà đã từ lâu Y Tung lo
lắng. Trước mắt Lãnh chúa chỉ còn cách đàn áp các vùng tự trị ở phía nam gay gắt hơn để tránh Y La tập hợp được lực lượng. Việc đưa quân sang
Hoa Nam cũng sẽ gặp trở ngại rất nhiều.
“Y La! Ngươi nhất định phải chết!”
*
Quận chúa Y La dẫn đầu đoàn người đông đúc đi vào hẻm núi sau một chuyến đi
cướp nô lệ. Trong số nô lệ cướp về có rất nhiều người trong dòng tộc của các tộc trưởng và thủ lĩnh quân, cũng có nhiều người nhận ra quận chúa Y La. Khu nhà phía sau núi trước đó đã được mở rộng thêm vì số lượng
người đang tăng dần. Người trong khu trại lại mang đuốc ra đón quận chúa cùng các hộ vệ thân cận về. Y La xuống ngựa, tay cầm kiếm đi về phía
gian nhà là phòng nghị sự và ngồi vào phía đầu bàn chờ Kang Dĩ, Chiu Tư
và Na Dực vào họp mặt. Gã thủ lĩnh trẻ tuổi trước đó là con trai của tộc trưởng Na Mân thuộc vùng tự trị Xương Phồ có thành Hiệt là thủ phủ và
các thị trấn nhỏ ở phía đông nam miền nam này.
Phía nam Ngạn Tây
có bốn vùng tự trị gồm: phía tây bắc là Diên Chỷ có thành Hồ, phía tây
nam là Cao Biệng có thành Phang, phía đông bắc là Giãng Hồ có thành Cảo
và phía đông nam là Xương Phồ có thành Hiệt. Các gia tộc thống trị các
vùng này có thể tự thành lập quân đội riêng và phục vụ lợi ích cho Lãnh
chúa Ngạn Tây. Các vùng tự trị đã từng giao tranh nhau trong một thời
gian dài cho đến khi Lãnh chúa Y Noa và quân lực của đồng minh Hoa Nam
đến áp chế sau đó lập nên hoà ước giữa các tộc. Từ sau cuộc thanh trừng
của Lãnh chúa Y Tung, các vùng này đã bị xáo trộn hoàn toàn. Các gia tộc lãnh đạo đều bị truy lùng và tiêu diệt gần hết, quân Lãnh chúa đã chiếm đóng các nơi chỉ trong một thời gian ngắn. Na Dực là người được chọn
làm tộc trưởng kế tiếp của Xương Phồ đã được các anh chị và họ hàng bảo
vệ. Họ cho quân lính đưa hắn đi trốn sâu trong vùng núi non hẻo lánh
trước khi quân Lãnh chúa đến thành. Sau những cuộc tấn công chỉ có Na
Dực còn được một lực lượng trung thành trong tay. Cách đàn áp đẫm máu và bất ngờ của Lãnh chúa đã khiến dân chúng khiếp sợ không dám đối đầu,
các gia tộc lãnh đạo trước đó luôn ở thế cạnh tranh nên không có sự đoàn kết đã bị đánh bại dễ dàng khi các tộc trưởng đã bị giết trong lễ cưới
không thành của Lãnh chúa. Lãnh chúa với danh nghĩa trả thù cho quận
chúa cũng đã khiến không ít cánh quân quy hàng.
Khi cả bốn người đã có mặt trong phòng nghị sự, Y La đứng dậy chống một tay lên bàn, tay còn lại di chuyển trên tấm bản đồ đã cũ trải trên mặt bàn. Ba người còn lại tập trung nghe quận chúa nói về kế hoạch tiếp theo của nàng.
- Chúng ta đang đóng ở phía đông nam, tại sao không chiếm thành Hiệt
trước mà lại phải di chuyển đến chiếm thành Cảo ở phía bắc? Làm như vậy
có phải quá nguy hiểm không?
Kang Dĩ góp ý khi Y La muốn bắt đầu chiếm thành, công khai phản công. Chiu Tư lên tiếng:
- Nếu chiếm thành Hiệt cũng không phải là mục tiêu dễ dàng vì so sánh lực lượng chúng ta còn quá kém. Thành Cảo ở xa phải di chuyển lực lượng,
rất khó thành công.
- Chiếm thành Hiệt hay các thành khác đều
không mang lại nhiều lợi ích cho chúng ta lúc này vì những nơi này không có tài nguyên dự trữ nhiều như thành Cảo. Lãnh chúa đã vơ vét mọi thứ
và chuyển về Giãng Hồ, đó là trạm tiếp tế cho cuộc hành quân sang Hoa
Nam. Khi chúng ta chiếm thành Hiệt, chỉ cần quân Lãnh chúa đến bao vây
thành trong nhiều ngày thì chúng ta sẽ bị cạn lương thực mà bại trận.
Chỉ khi chiếm được thành Cảo đông đúc và công khai biến nó thành thủ phủ của quận chúa thì lúc đó dân chúng sẽ biết đến, tin tức sẽ lan nhanh
đến thành Lãnh chúa. Quận chúa xuất hiện sẽ gây hoang mang cho rất nhiều tầng lớp và Lãnh chúa sẽ phải đau đầu. Tướng quân thủ thành này cũng là một lý do vì sao chúng ta chọn nó để tấn công.
Na Dực nhìn Y La như để quận chúa tiếp lời hắn đang nói. Y La tiếp lời Na Dực:
- Tướng quân thủ thành là tướng Y Tô. Người này chắc chắn sẽ nhận ra ta.
Để chiếm thành dĩ nhiên chúng ta không thể tấn công trực diện mà phải
đưa lực lượng vào thành và tấn công vào một điểm duy nhất đó là quân
doanh chính, xử lý được các tướng lĩnh thì lực lượng sẽ tan rã. Quân lực các vùng tự trị mà Lãnh chúa thâu tóm trước đó dĩ nhiên sẽ không được
đưa về thành Lãnh chúa mà phân chia bổ sung vào đạo quân sẽ tiến sang
Hoa Nam, phần còn lại là hợp với quân lực chiếm đóng các nơi. Hiện tại
chúng ta có một quận chúa Ngạn Tây không bị giết bởi Hoa Nam và một tộc
trưởng lưu vong của Xương Phồ, đội quân ở thành Cảo khả năng cao sẽ bị
phân tán khi các tướng lĩnh bị khống chế toàn bộ.
Kang Dĩ và Chiu Tư gật gù khi nghe quận chúa phân tích. Kang Dĩ lại nghĩ ra một vấn đề cần phải lo:
- Nhưng để đưa được người vào sâu trong thành và quân doanh không phải đơn giản.
- Chúng ta sẽ bắt đầu bố trí lực lượng trà trộn vào thành, việc này ta sẽ giao cho Kang Dĩ và Chiu Tư. Còn lực lượng trà trộn vào quân doanh sẽ
do ta và Na Dực chịu trách nhiệm.
Y La phân chia trách nhiệm cho từng người.
- Ta đi cùng nàng!
Kang Dĩ có chút bất ngờ vì lần này Y La lại muốn hành động cùng Na Dực. Dù
Na Dực đã quy phục Y La nhưng giữa họ hình như vẫn còn vấn đề chưa được
giải quyết. Kang Dĩ nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra trong đêm đầu tiên họ gặp nhau. Na Dực vẫn thường kiếm cơ hội đến gần Y La nhưng quận chúa
thường phớt lờ hắn. Họ chỉ thực sự trò chuyện cùng nhau khi bàn về các
kế hoạch tác chiến. Nhưng lần này với kế hoạch chiếm thành Cảo, hai
người lại có vẻ ăn ý với nhau hơn. Y La nhìn Kang Dĩ khẽ lắc đầu rồi
nói:
- Na Dực là người ở đây sẽ thông thuộc đường đi và đặc thù trong quân doanh nên đi cùng ta sẽ thích hợp hơn.
Y La nói chi tiết hơn về việc mà mỗi người họ sẽ chịu trách nhiệm. Bốn
người cùng nhau tập trung vào mục tiêu mà nếu thất bại họ sẽ gần như mất tất cả và không thể ngăn chặn cuộc hành quân sang Hoa Nam của Lãnh
chúa. Lúc này trong quân doanh thành Hiệt đang tiếp nhận thêm lực lượng
với kế hoạch đánh vào căn cứ của người mạo danh quận chúa Y La. Lãnh
chúa đã hạ lệnh không được để bất kỳ ai sống sót và phải thực hiện trong thời gian sớm nhất.
Kang Dĩ và Chiu Tư rời phòng nghị sự liền
đi làm nhiệm vụ đã được giao. Quận chúa Y La cho rằng họ phải di chuyển
càng sớm càng tốt vì sau những vụ cướp vừa rồi căn cứ của họ đã không
còn an toàn nữa, Lãnh chúa chắc chắn sẽ sớm có hành động. Na Dực còn nán lại cùng Y La vì họ đang có chung một nhiệm vụ là phải trà trộn vào
được quân doanh thành Cảo.
- Tất cả ta đã rõ, xin phép quận chúa!
Na Dực rời bàn cúi đầu hành lễ với Y La sau đó định bước đi.
- Khoan đã!
Y La lên tiếng ngăn hắn lại và bước đến gần. Na Dực nghe Y La gọi thì
dừng lại, nhìn quận chúa đang bước đến đứng đối diện mình. Na Dực nhìn Y La, cố nặn một nụ cười trên miệng hỏi:
- Quận chúa còn việc gì chưa nói hết?
Khi đứng gần nhau Y La hơi ngẩng đầu nhìn lên vì Na Dực cao hơn nàng. Y La
nhìn Na Dực một lúc như để nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó trong gian phòng thủ lĩnh. Na Dực vẫn đứng im chờ đợi, có vẻ hắn đã sẵn sàng
cho tình huống này từ lâu.
- Cho đêm đó!
Y La thẳng tay
tát Na Dực khiến hắn hơi lảo đảo. Na Dực vẫn lầm lì không nói gì cũng
không tức giận chỉ đưa tay xoa mặt và lấy ngón tay lau chút máu nơi khóe miệng. Y La đi ra đến cửa thì dừng lại, rồi đi mất sau câu nói ‘ngủ
ngon’. Nàng nghe thấy Na Dực đáp lại ‘ngủ ngon’.