Trần Hiểu Ngưng sắp xếp tất cả đồ đạc của mình trong một chiếc vali lớn. Ở nơi đất khách quê người cô tự nhiên không thể không chuẩn bị gì được.
Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, ngay cả vé máy bay cô cũng đã đặt xong từ tối hôm qua. Hiện tại với cô bây giờ mà nói, mỗi giây mỗi phút
còn ở đây đều nguy hiểm, cô phải rời đi ngay lập tức, miễn cho xảy ra
những việc không cần thiết.
Bà Trần tiễn cô ra tới sân bay, nhưng bà không hề biết cô muốn đi đâu, chỉ biết rằng cô đã hứa trở về thì nhất định sẽ trở về.
Chiếc máy bay đúng giờ cất cánh, lao vút đi rồi biến mất sau những đám mây,
Trần Hiểu Ngưng nhìn ngoài cửa kính theo bóng mẹ mình khuất hẳn mới
buông xuống được gánh nặng trong lòng mình. Cô đã đem tất cả số tiền mà
mình kiếm được trong quãng thời gian đi làm của mình đưa hết cho bà, chỉ giữ lại số ít để còn có thể sinh sống được trong môi trường mới.Chuyến bay này là tới Đài Loan, tuy rằng chưa trốn quá kĩ nhưng cô không tin
bản thân mình lại quan trọng đến mức được hai tên ác ma kia phải cất
công đi tìm kiếm đâu a! Chỉ cần có thể đảm bảo cho bảo bối của cô khi
sinh ra không xảy ra chuyện gì là được!
Đúng lúc đó, vẫn tại sân
bay nơi mà cô vừa rời đi, Trầm Phỉ Phỉ ngồi trong phòng kín uống cafe,
nhìn theo chiếc máy bay vừa mới cất cánh, khóe môi cô ta giương lên một
độ cong nhỏ.
- " Trần Hiểu Ngưng, cô đi rồi tốt nhất đừng trở về, nếu không không biết xảy ra chuyện gì đâu!"
- -----------------
Cùng thời điểm đó, Đàm Hoàng Hạo ngồi vắt chân lên ghế, ngón tay cầm chiếc
vòng ngọc của cô ngắm nhìn, miệng khẽ lẩm bẩm:-" Đây không phải là vật
gia truyền của nhà họ Trầm sao? Sao lại ở trên tay con nhóc kia? Chẳng
lẽ U Minh Thượng...."- Hắn nheo mắt lại nguy hiểm, nắm tay cũng không tự chủ siết lấy chiếc vòng kia.
Đây là thứ mà mỗi vị chủ mẫu đời
tiếp theo của nhà họ Trầm được giữ. Tuy nhiên nó lại giống như có linh
tính, chỉ đeo vừa tay của những người mà nó chọn để làm chủ mẫu Trầm
gia, cái gì cẩu miêu cẩu mẫu gì đó đều đeo không vừa, vậy mà con nhóc
kia.... Đây là hôm qua trong lúc làm tình với cô hắn vô tình nhìn thấy
nên lấy nó, mà cô lúc đó cũng thần trí mê muội, căn bản không phát hiện
ra.
- " U Minh Thượng, xem như lần này ngươi thắng ta!"- Đàm
Hoàng Hạo gằn từng chữ, đứng dậy rời đi. Bây giờ hắn muốn tới nhà cô để
tìm hiểu sự tình một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com