Mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt cô chính là lồng ngực cường
tráng của người đàn ông. Hai người nằm quay đầu vào nhau, Trần Hiểu
Ngưng trợn to mắt, kí ức đêm hôm qua bắt đầu tràn vào trong não cô. Hình ảnh hai thân thể quấn quýt lấy nhau cứ không ngừng hiện lên.
Trong phút chốc, hai má cô đỏ bừng như trái cà chua. Cảm giác xấu hổ lẫn tức
giận ăn mòn tâm trí. Cô hét lớn, vung tay đánh lên lồng ngực của người
đàn ông kia.
U
Minh Thượng sớm tỉnh dậy từ lâu, hắn híp mắt nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm
kèm theo cảnh cáo:-" Cô phát điên cái gì chứ!?"- Hắn giữ chặt lấy hai
tay của cô khiến cô không thể nhúc nhích.
Tiếng gầm đáng sợ của hắn ngay lập tức khiến Trần Hiểu Ngưng an tĩnh lại. Tuy nhiên, chỉ ba giây sau đó liền vang lên tiếng khóc nức nở của cô:-"
Hức... các người đều xấu xa, độc ác. Rõ ràng... rõ ràng các người đưa
tôi tới đây để... để... huhuhu!"- Cô khóc đến thảm thương, đôi mắt ngập
đầy những giọt nước trong suốt.
U Minh Thượng lần đầu tiên thấy phụ nữ lên giường với hắn lại có cái dáng vẻ đầy ủy khuất như vậy, quả nhiên là Đàm Hoàng Hạo nhìn trúng thì
không thể xem thường! Như vậy không phải càng vui hơn sao? Ban đầu hắn
còn có ý định chụp vài bức ảnh của cô gửi cho Đàm Hoàng Hạo để làm kỉ
niệm, nhưng bây giờ hắn nghĩ lại rồi. Cô gái này khiến hắn càng thấy thú vị hơn, hắn muốn giữ cô bên cạnh, không cho Đàm Hoàng Hạo tìm thấy cô
nữa! Tuy rằng lần đầu đã bị người khác lấy mất nhưng tư vị cũng rất
tuyệt, đêm qua có thể khiến hắn mất kiểm soát như vậy thì cô chính là
người đầu tiên!
U Minh Thượng ngẩn người một lát nhưng rất nhanh lại hồi thần. Hắn buông
tay để cô ngồi khóc một mình trên giường rồi vào phòng tắm mặc quần áo
chỉnh tề.
Trần
Hiểu Ngưng thấy hắn đi rồi, cô mới nín khóc, rón rén từng bước chậm chạp đi tìm một bộ đồ mới khoác lên người. Bức tường bên góc phòng được gắn
một nhánh gỗ quý để làm giá treo quần áo, tất cả đều là áo sơ mi và quần tây của đàn ông, chất lượng cũng là hạng thượng thừa.
Quần thì mặc không được, vẫn là phải dùng áo sơ mi thần thánh kia thôi. Trần Hiểu Ngưng nhăn nhó khoác chiếc áo lên người, cô không thích áo sơ mi
nam một chút nào cả, bởi lúc nào mặc nó cô cũng là có chuyện xảy đến
liên quan tới đàn ông. Điển hình như Đàm Hoàng Hạo và người nam nhân
trước mắt!
U
Minh Thượng từ trong phòng tắm bước ra, hắn quét mắt một cái liền phát
hiện cô đang đứng trong góc phòng, loay hoay đóng khuy áo.
Hắn chăm chú đứng nhìn cô một lát rồi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa phòng còn quăng lại một câu:-" Tôi cho cô ba phút làm xong việc cá nhân, xong xuôi thì xuống lầu!"
Trần Hiểu Ngưng cắn môi, tay vân vê góc áo. Cô như này chắc chắn là bị bán
rồi, mà người duy nhất có quyền lực có thể cứu được cô ngoài Đàm Hoàng
Hạo thì thật sự không thể nghĩ ra người thứ hai nữa. Nhưng cô và hắn bây giờ cũng chẳng có quan hệ gì, huống chi cô còn đã từng chọc giận hắn,
với cái tính tình nhỏ mọn của hắn chắc chắn bây giờ vẫn còn ghi nhớ! Bây giờ nếu như cô có thể liên lạc ra bên ngoài thì tốt biết mấy, cô nhất
định sẽ gọi cảnh sát tóm gọn hết đám người mua bán người trái phép này!
Tại sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, hết việc này đến việc kia cứ nối đuôi
nhau tiếp diễn, cô sắp điên lên mất thôi! Trần Hiểu Ngưng thở dài một
hơi buồn bực xong cũng xuống lầu.