-" Hiểu Ngưng, em mau mang dụng cụ y tế này tới
phòng VIP số 1 trên lầu ba đi, nhanh chút, nếu không cả đám chúng ta bị
đuổi việc là chuyện nhỏ, bệnh viện đóng cửa mới là chuyện lớn đấy!"- Một nữ y tá đẩy chiếc thùng sắt đựng đầy thuốc sát trùng, ống tiêm, băng
gôn, dao kéo,... đưa cho Trần Hiểu Ngưng.
Cô ngơ ngác chưa hiểu rõ nhưng vẫn thấy sự tình trọng đại, không hỏi nhiều đẩy chiếc thùng đi tới phòng VIP số 1. Bên trong phòng đang tiến hành
phẫu thuật cho một bệnh nhân nào đó có vẻ rất có địa vị, vệ sĩ canh cửa
kiểm tra cực kì nghiêm ngặt xong mới cho cô bước vào.
Mặc đồ bảo hộ xong xuôi, Trần Hiểu Ngưng mới đi tới đứng cạnh vị bác sĩ
chính của ca phẫu thuật này, ai cần gì thì cô đều có thể phụ giúp. Cũng
vì thế, nên cô thấy rõ gương mặt của người đang nằm trên giường kia.
Đó là một lão gia nhân khoảng chừng 8-90 tuổi, trên mặt của ông ngoài hơi
nhợt nhạt tiều tụy một chút thì vẫn rất tươi tỉnh, đôi mắt tràn đầy ánh
sáng lạc quan, không hề có một chút sợ hãi hay hồi hộp đối với cuộc phẫu thuật sắp diễn ra.
Trần Hiểu Ngưng vốn là y tá chuyên chăm sóc các bệnh nhân đã lớn tuổi nên
rất thấu hiểu tâm lí của người già. Cô nhìn lão nhân kia khẽ mỉm cười
động viên, mặc dù bị khẩu trang che mất nhưng lão nhân vẫn thấy được đôi mắt cong cong như vành trăng non của cô, cũng mỉm cười đáp lại.
Cô nhận lấy ống tiêm chứa thuốc gây mê từ từ tiêm vào tay ông. Thuốc bắt
đầu phát huy tác dụng, lão nhân gia nhắm mắt lại, cuộc phẫu thuật cũng
tiến hành bước tiếp theo.
Năm tiếng sau.
Cuộc phẫu thuật đã thành công, Trần Hiểu Ngưng cùng các bác sĩ từ bên trong
bước ra. Cô cau mày nhìn một lượt xung quanh, ngoại trừ vệ sĩ thì người
nhà bệnh nhân đều không có ai tới cả. Sao lại có người có thể vô tâm bỏ
mặc người nhà của mình trong bệnh viện như vậy chứ?! Hơn nữa lại còn là
một lão nhân gần đất xa trời!
Cô lắc lắc đầu, âm thầm nghĩ lát nữa phải xin y tá trưởng cho mình chăm sóc bệnh nhân này mới được!
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên phía trước vang lên âm thanh của bác sĩ
Vương:" Hiểu Ngưng, cô mang bộ hồ sơ này đi lưu giữ trong kho đi!"
-" Dạ, được!"- cô gật đầu, lật xem thử thì phát hiện đây chính là thông
tin của lão nhân lúc nãy. Điều càng khiến cô kinh hãi chính là ông ấy
lại là người trước kia một tay che trời trong thành phố X này - Đàm
Hoàng Hạc.
-"
Trời ạ!"- Trần Hiểu Ngưng ngạc nhiên che miệng, không ngờ cô lại có thể
gặp được truyền kì trong giới kinh doanh, người mà cô đã từng rất ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ. Đàm gia là một gia tộc rất lớn, nhân tài nối tiếp
nhân tài. Nhưng người có thể sánh ngang với ông ấy cũng chỉ có người
thừa kế hiện tại của Đàm gia - Đàm Hoàng Hạo.
Nhưng Đàm Hoàng Hạo đang ở đâu, vì sao ông nội mình bị như vậy mà lại không
tới thăm? Nghe nói hai ông cháu họ quan hệ rất tốt kia mà, chẳng lẽ đó
cũng chỉ là lời đồn?!
Trần Hiểu Ngưng lắc lắc đầu xóa bỏ tất cả ý nghĩ đó của mình, đây là chuyện
nhà người ta, không liên quan tới cô. Việc mà một y tá như cô nên làm
chính là chăm sóc bệnh nhân thật tốt.
Đi được nửa đường, Lệ Hoa, y tá trực cùng ca với cô chạy tới, đặt một hộp
cơm trưa nóng hổi vào tay của cô. Lại còn kèm theo cả một lá thư. Trần
Hiểu Ngưng nhận hộp cơm, bối rối cầm lá thư trong tay.
Cô mới 18 tuổi, vừa đi học lại vừa đi làm, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu
cộng thêm dáng người nóng bỏng luôn luôn được xếp là hoa khôi của
trường. Kể cả khi đi làm cũng không ngoại lệ, có rất nhiều nam bác sĩ
nhòm ngó tới cô nên việc nhận thư tình cũng không phải ngày một ngày
hai.
-" Thế nhé, bye bye!"- Lệ Hoa lém lỉnh nháy mắt với cô rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Trần Hiểu Ngưng nhìn theo bóng lưng của Lệ Hoa, thở dài một hơi rồi xoay
người đi tiếp. Do lúc nãy quá mải mê nói chuyện nên cô hoàn toàn không
phát hiện ra sau lưng mình đang có một đám người đứng đó.
Vừa quay đầu, khuôn mặt của cô liền đập thẳng vào một lồng ngực rắn chắc mà lạnh lẽo. Rõ ràng đó là người thế nhưng lại cứng như đá khiến đầu óc cô một trận quay mòng mòng, ngã ngồi xuống đất, tập tài liệu trên tay cũng rơi trên sàn nhà.
-" A, xin lỗi xin lỗi!"- Cô cuống quýt nói lời xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn thử. Trần Hiểu Ngưng ngây người nhìn bóng dáng cao lớn kia. Vóc dáng
của hắn cao tới nỗi khiến cô phải ngước cổ hết cỡ mới thấy được mặt.
Ánh mắt của người đàn ông âm trầm lạnh băng nhìn Trần Hiểu Ngưng, tia sắc
bén tựa ngàn mũi dao chĩa thẳng khiến sống lưng của cô lạnh toát. Không
dám nhìn lâu, cô cúi đầu vội vã nhặt xấp tài liệu rơi trên mặt đất.
Cổ áo đồng phục màu trắng khoét sâu làm rãnh ngực mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện sau lớp vải.
Đàm Hoàng Hạo liếc mắt liền thấy tên ông nội mình, thì ra cô bé này là y tá chăm sóc cho ông nội! Hừ, nhưng mà muốn quyến rũ hắn cũng phải xem cô
có bản lĩnh hay không đã!
Trần Hiểu Ngưng cúi đầu nên không thấy ánh mắt khinh thường của hắn, bàn tay trắng nõn vừa nhặt vừa run rẩy, cô cảm giác áp lực từ hắn đè xuống trên đôi vai nhỏ giống như một tảng đá ngàn cân làm cô không thể nhúc nhích. Nhặt xong đống giấy tờ thì cũng phải mất tới vài phút.
Nhìn lại thấy đôi giày da bóng loáng của hắn vẫn còn trước mặt mình, cô
không khỏi thấy kì lạ. Người này bị sao vậy, kiêu ngạo tới nỗi muốn cô
nhặt xong rồi mới đi tiếp sao? Đúng là khinh người quá đáng!