"Nguyệt Vân! Cậu không sao chứ? Nghe nói cậu bị thương cậu sao rồi?"
Nhan Nhan hớt hãi chạy vào nhìn dáo dát người của cô, lo lắng
cho cô.
Clara lắc đầu, cười:"Tôi không sao!"
Nhan Nhan bỗng định hình được ở trong phòng này không chỉ có cô và Clara, Nhan Nhan đứng thẳng người lại ngước mặt lên nhìn, miệng của cô ngay lập tức không khép lại được, mắt như muốn rớt ra
ngoài khi lần đầu được tận mắt thấy những nhân vật lớn đầy
quyền lực nhất trong xã hội này.
Miệng của Nhan Nhan mấp máy nhưng muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, cô ráng nặn từng chữ ra:
"Nguyệt...Vân...! Tôi không bị hoa mắt đúng không? Hầu như những nhân vật quyền
lực, tài phiệt trong xã hội này đều xuất hiện ở đây đúng
không? Tôi thật sự không bị hoa mắt đúng không?"
"Cô ta sắp phải trả giá cho những gì mà cô ta đã gây ra cho em."
Trong lòng của Clara thật sự không muốn Phạm Tịnh Kỳ chết cô chỉ
là muốn cô ta chịu hình phạt thích đáng thôi nhưng không đến
nổi phải chết. Nhưng một khi đã vào tay Phương Thần, chị của cô và mọi người thì chỉ có con đường chết không ai có thể cứu
nổi cô ta.
Nhan Nhan ngồi cạnh cô mà cảm thấy rùng mình, ớn lạnh cô đương
nhiên là hiểu họ muốn làm gì? Nhưng cô đâu dám lên tiếng không
khóe cô lại chết lúc nào không hay? Nhan Nhan còn nhận ra một
điều vô cùng, vô cùng quan trọng đó là tuyệt đối không nên đụng đến Clara nếu chưa muốn chết.