" Daisy! Cô đưa phụ hoàng của tôi đi về phòng nghỉ ngơi đi."
Daisy cúi người rồi đi phía sau của vua Elmer, "pằng" Clara cùng
Phương Thần và mọi người giật mình chạy ra ngoài xem, Clara
hoảng hốt khi nhìn thấy Daisy bị bắn đang nằm dưới đất đau đớn còn phụ hoàng của cô đang bị Xavia khống chế.
Đầu súng vô tình nhắm vào Phương Thần nhưng không một ai chú ý đến mọi người chỉ lo lắng cho Hạ Tử Quyên. Clara nhìn thấy đầu
súng chỉa vào Phương Thần liền ngay lập tức hét lên nhưng chưa
kịp hét, Xavia đã nổ súng, cô không chần chừ lao đến chắn phía trước cho anh, cô dùng hết toàn bộ sức lực của mình đang có
để chắn viên đạn cho anh.
Trong mắt những người bình thường bọn họ chỉ thấy viên đạn dừng
lại không hề trúng anh, nó đứng im, lở lửng trên không trung.
Clara sắc mặt ngay lập tức liền thay đổi, cô ngã xuống, Phương
Thần vội vàng đỡ lấy cô.
Dạ Thành Đông giật lấy súng từ trong tay của Xavia rồi ra lệnh cho binh lính dẫn cô ta đi, ánh mắt bàng hoàng, lo lắng của Phương
Thần anh không ngờ rằng cô sẽ đỡ đạn cho anh, anh khẽ run rẩy
gọi tên cô:
"Tiểu Vân! Tiểu Vân!"
Hạ Tử Quyên căng thẳng vội vàng hỏi anh:"Clara bị làm sao rồi? Em ấy như thế nào rồi?"
Vua Elmer nhướng đôi mày, kinh ngạc, khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Clara? Clara ở đây sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Phụ hoàng! Lúc Clara bị tai nạn linh hồn của em ấy đã rời khỏi
thân xác và em ấy luôn ở bên cạnh chúng ta nhưng chỉ có Phương
Thần và Âu Dương Dật Huân là có thể thấy được em ấy."
Vua Elmer trợn mắt, cảm thấy rất khó tin nhưng thấy viên đạn lơ
lửng trên không ông không thể không tin, Clara cảm thấy linh hồn
của mình có chút biến đổi, Phương Thần hốt hoảng, run run, tim
thắt lại khi nhìn thấy cơ thể của cô đang dần tan biến, Âu Dương Dật Huân rối loạn khi nhìn thấy cơ thể của cô đang dần biến
mất trước mắt anh:
Clara nhìn vua Elmer:"Phụ hoàng! Con rất muốn chăm sóc người, hiếu
thảo với người nhưng có lẽ đang không thể nữa rồi."
Âu Dương Dật Huân thuật lại những lời nói của cô cho vua Elmer
nghe, hơn nửa người của Clara đã tan biến:"Quyên Quyên! Chị hãy
sống thật hạnh phúc đó. Tiểu Băng! Tiểu Vũ! Khiết Du! Kiếp
sau! Kiếp sau và kiếp sau nữa tớ luôn mong sẽ có thể làm bạn
thân thiết nhất của mọi người."
Cô chuyển ánh mắt sang nhìn Âu Dương Dật Huân, cười nhẹ:
"Được làm quen biết và làm bạn với anh tôi cảm thấy rất may mắn, rất vui."
Ánh mắt của cô dừng lại trước mặt của Phương Thần, tay của cô từ
từ sờ lên mặt của anh, mỉm cười:"Em và anh có duyên mà không
phận anh đừng đau lòng vì em không đáng đâu. Thần! Em yêu anh!"
Vừa nói dứt câu cô đã tan biến hoàn toàn trước mặt Phương Thần,
cả người của anh cứng đờ, đôi mắt thất thần, vô hồn hai tay
vẫn còn giữ tư thế ôm cô, viên đạn cũng rơi xuống đất.
Thời gian như dừng lại đối với anh, từng giọt nước mắt của anh
lặng lẽ rơi xuống trong tuyệt vọng, đau đớn tột cùng, giọng
nói nghẹn ngào, đau khổ ánh mắt như muốn tìm hình bóng của
Clara:
"Tiểu
Vân! Tiểu Vân! Em đừng đùa với anh như vậy không vui đâu. Chẳng
phải em đã hứa với anh là sẽ không biến mất sao? Tại sao em
không giữ lời chứ? Tiểu Vân! Tiểu Vân!"