"Vương đồ bá nghiệp, có thể kéo dài được mấy đời? Trường sinh đại
đạo, mới là chánh đạo của chúng ta!" Trên gương mặt anh tuấn của y nở
một nụ cười tà mị, ngửa mặt lên trời than thở.
Dứt lời, y giẫm lên đài cao, bay trong gió mà không cần dựa vào thứ gì, tiến vào không trung.
Y quan sát chiến trường khỏi lửa chết chóc, thô lỗ cười to nói: “Thời điểm đã đến, bất luận sống hay chết, hôm nay đều có thể siêu thoát lục
đạo luân hồi, các ngươi liền vì ta mở thiên kiếm, chết không đáng tiếc nha, ha ha ha..."
Trên tường thành Bình Lăng Quan, Quảng Lương Vương liếc mắt liền thấy Phong Thanh Tử đang bay giữa trời cao, biến sắc, hét lớn:
"Tình báo sai lầm, chân thân của Phong Thanh Tử ở chỗ này, mau mau bắt đầu dùng 'Hãm tiên' kiếm trận."
Lời vừa nói xong, 7 gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng ở sau lưng ông ta lập
tức nhất tề bay lướt ra ngoài đầu tường, bàn tay vung lên, 7 thanh cực
phẩm pháp kiếm, lóe ra đủ màu quang mang bay nhanh ra, rơi về phía 7
phương hướng bất đồng trên chiến trường.
"Bùm! Bùm! Bùm! ..."
Âm thanh kiếm phong rơi xuống đất liên tiếp vang lên, 7 luồng sóng
khí cực lớn vĩ đại nổ tung, thổi bay toàn bộ nhân mã trong phạm vi chu
vi trăm trượng nơi nó rơi xuống, trực tiếp tạo ra 7 cái hố lớn.
Theo kiếm phong rơi xuống đất, 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng liên tục hạ
thân xuống, tay kết kiếm quyết, khoanh chân ngồi xuống dựa lưng vào 7
thanh trường kiếm.
7 người này thanh thế cực đại lên chiến trường, cho nên Tấn quân xung quanh không dám tới gần.
Phong Thanh Tử đứng giữa không trung, nhìn thấy màn này, khóe miệng
nhếch lên, nhưng không ra tay cản trở, mà có chút hăng hái nhìn xuống
phía dưới.
Chỉ thấy trong miệng của 7 người kia vang lên trận trận tiếng ngâm
tụng, trên người sáng lên trận trận quang mang, từng bước dung hợp với
quang mang trường kiếm phía sau vào một chỗ, lại có chút khó phân biệt.
"Di, có chút ý tứ..." Phong Thanh Tử thấy thế, đôi mắt nhất thời sáng ngời.
"Đi!" Đúng lúc này, 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng thời quát lên một tiếng lớn.
Ánh kiếm 7 màu sau lưng chợt sáng choang, từ mỗi người bay ra 49
thanh pháp kiếm, lại như linh kiếm thông thường cách không bay ra, lóe
lên một cái rồi biến mất, lao vụt về phía Phong Thanh Tử.
Hơn 300 thanh pháp kiếm bắt nguồn từ 7 vị trí, triển lộ ra dị trạng
đều bất đồng, có Xích Diễm lượn lờ, có hàn băng ngưng kết, có điện xẹt,
có sương mù vàng mông lung... đủ kiểu.
Bất luận loại nào, uy thế cũng cực lớn, cũng không thứ mà tu sĩ tầm thường có khả năng ngăn cản.
Nhưng Phong Thanh Tử là một tu sĩ Kim Đan Kỳ, là người có năng đạt
tới cảnh giới tu vi cao nhất trong thiên địa này, đương nhiên không thể
giống như đám tu sĩ tầm thường.
Chỉ thấy bên ngoài xẹt một tiếng, ống tay áo của đạo bào màu tím mở
rộng, một trận tiếng gió gào thét, một mảnh mây máu lập tức bắt đầu khởi động. Ở giữa không trung càng biến càng lớn, nhào tới kiếm trận nhiều
màu, trong nháy mắt đã bao trùm lấy chúng.
Binh sĩ bình thường của 2 nước Tấn - Việt ở phía dưới, nào nhìn thấy
được chiến trận này, họ chỉ thấy mây máu khắp bầu trời, còn tưởng rằng
có yêu ma quấy phá. Trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, lại đồng
thời thu trận thế, mặc dù không dám thối lui, song cũng không tiếp tục
chém giết.
Lại nói trong mây máu, nơi tiếng sấm nổ ầm ầm, chỗ có trận trận hỏa
quang, chỗ thì có mưa đá rơi đập, một chỗ có gió xoáy cuộn tròn... Hơn
300 thanh pháp kiếm lộ ra uy năng, trái xông phải quét, ra sức thử phá
tan ràng buộc của mây máu, nhưng vẫn thoát không nổi.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhận thấy pháp kiếm bị nhốt, đồng thời biến hóa
pháp quyết, lòng 2 bàn tay tâm hướng về phía trước, đồng loạt hướng lên
trời.
7 thanh cực phẩm pháp kiếm sau lưng, lập tức "keng" một tiếng, phá không trực tiếp đâm vào trong mây máu.
7 thanh chủ kiếm vào trận, trong mây máu nhất thời cuồng phong gào
thét, mây máu dày đặc cũng bị thổi tản vài phần, tiếp đó hỏa diễm đầy
trời thiêu đốt, ngược lại nuốt chửng toàn bộ mây máu.
Cùng lúc đó, một cự kiếm bông tuyết dài khoảng mười trượng bỗng nhiên sinh ra từ trong ngọn lửa, đâm nghiêng về phía Phong Thanh Tử.
Người sau thấy thế, cũng nghiêm túc thêm vài phần, tay vỗ về phía
trước, một bàn tay lớn màu đỏ ngòm bỗng dưng hiện lên, mang theo huyết
khí nồng nặc, đè ép cự kiếm bông tuyết.
Hai thứ chạm nhau, ầm ầm rung động, dẫn tới thiên địa phụ cận cũng chấn động.
Quảng Lương Vương đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng này, tâm thần rung động, càng thêm bội phục Tư Đồ Hạo từ tận đáy lòng.
Từ nhiều năm trước, Tư Đồ Hạo đã đề nghị tiên hoàng, phải đề phòng
Đại Tấn, đặc biệt đề phòng vị Quốc sư thần bí của Đại Tấn. Cũng bắt đầu
từ lúc đó, Việt Quốc mới có đại hội luyện kiếm 5 năm/ lần.
Sau đó, Tư Đồ Hạo lại tốn nhiều năm tâm huyết, luyện chế được bộ kiếm trận "Hãm tiên", mục đích thực sự, là nhắm vào một mình Quốc sư của Đại Tấn.
Hôm nay xem ra, việc mà lão lo lắng, đều là đã thành lời tiên tri.
Vừa nghĩ tới đây, Quảng Lương Vương cũng không khỏi nắm chặc chuôi
kiếm, đối với hại chết Tư Đồ Hạo là Thiết Kiên và Yến gia kẻ hận đến
nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da tháo róc xương, thiên đao
vạn quả bọn chúng.
Chỉ tiếc những tên kia đều đã trốn sạch sẽ không còn một ai, chỉ bắt
được vài họ hàng xa của Yến gia nhốt vào trong đại lao. Hiện giờ đột
nhiên bùng nổ chiến sự kéo dài, cũng không rảnh đi xử lý.
Đang mãi suy nghĩ miên man, từ không trung lại truyền tới một trận
tiếng sấm "Ầm ầm", một điện trụ màu lam to bằng vại nước, từ trong ngọn
lửa tuôn trào ra, giống như một con mãng xà điện màu lam, đánh về phía
Phong Thanh Tử.
Người sau vừa mới tung chưởng đánh nát thanh cự kiếm bông tuyết, mắt
thấy lôi trụ tập kích, trên trán rốt cục nổi gân xanh. 7 khoả tinh thần
đồ án trong tay áo bào quang mang rực sáng, mang theo tiếng gió gào thét quét về phía mãng xà điện màu lam.
Từng đợt tiếng sấm "Ùng ùng" liên tục vang vọng vòm trời, mãng xà
điện màu lam kia nhất thời nổ tung, hóa thành vô số xà điện rất nhỏ kích bắn bốn phương tám hướng.
Trên chiến trường phía dưới nổ đùng không ngừng, điện quang chung
quanh nổ vang, khiến cho đại quân song phương người ngã ngựa đổ.
Hỗn loạn chạy trốn, nhân mã trúng tên, hét thảm rung trời, tử thương vô số.
Quảng Lương Vương sau nkhi hìn quét một vòng chiến trường, nói với
lính liên lạc phía sau: “Nam nhi Đại Việt ta, bị đao đâm búa bổ cũng
không nhăn mày, song cũng không nên chết oan như thế này, lập tức đánh
trống thu binh."
Theo tiếng trông vang lên, bộ binh đại quân của Việt Quốc dẫn đầu
quay đầu lại, lui về phía Bình Lăng Quan, kỵ binh thì tuần tra ở phía
sau, phòng ngừa Tấn quân truy kích.
Bên Tấn quân, không có Phong Thanh Tử chỉ huy, Triệu Tương nào dám tự chủ trương, vội vàng nhìn về phía Ninh Kham.
"Mau mau truy kích, tuyệt đối không được cho binh lính nào của Việt
Quốc, chạy vào trong Bình Lăng Quan." Ninh Kham biết nội tình của đại
chiến lần này, bèn hạ lệnh.
Vì vậy Tấn quân lập tức đánh trống trận, từng tiếng to rõ vang lên.
Kỵ binh Tấn Quốc đuổi theo từ hai cánh, bộ binh cũng đuổi riết theo
sau, tốc độ rút lui của đại quân Việt Quốc, nhất thời chậm đi rất nhiều.
Trên bầu trời cao, Phong Thanh Tử đầu tiên là liếc mắt nhìn ống tay
áo của đạo bào bị lôi điện đốt cháy, lại nhìn xuống đại quân Việt Quốc
phía dưới bắt đầu rút lui, khuôn mặt anh tuấn nhất thời có chút vặn vẹo.
"Các ngươi đã muốn chết, vậy trước hết bắt các ngươi tế kiếm." Y lạnh lùng nói.
Dứt lời, chỉ thấy một bàn tay lộ khỏi ống tay đạo bào, chợt vung xuống phía dưới.
Một đạo quang mang đỏ rực lập tức bắn nhanh như điện, ở giữa không
trung xẹt qua một đạo ánh sáng bạc rực rỡ, "keng" một tiếng, lao vào
ngay chính giữa kiếm trận "Hãm Tiên".
Chỉ thấy kiếm này vừa bắn xuống dưới đất, một cổ uy áp vô hình lập
tức từ trên trời cao ép xuống, hầu như biến thiên địa linh khí trong
vùng trời này thành hình phễu, sụp đổ xuống phía dưới.
Mấy trăm binh sĩ Tấn Quốc ở phía dưới không kịp né tránh, nhất thời
bị cuốn vào trong đó, ngay cả hét cũng không kịp kêu lên, đã bị ép tới
mức máu thịt vỡ tát, chết thảm tại chỗ.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thấy tình thế không ổn, lập tức biến hóa pháp
quyết, một tay chỉ thẳng trời xanh, 7 đạo kiếm khí mạnh mẽ từ trong mây
máu và hoả diễm trên bầu trời lao xuống, tập trung đánh về phía thanh
huyết sắc pháp kiếm trên mặt đất.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Huyết sắc pháp kiếm hồng quang bùng lên, toàn thân rung mạnh, bị đánh thâm nhập dưới đất ba thước, thẳng đem mặt đất bổ ra một mảnh liên miên không dứt mạng nhện vết rách.
Thân ở với đám mây trên Phong Thanh Tử, cũng là thân hình chấn động, tựa hồ bị sự đả kích không nhỏ.
Hắn ổn định thân hình sau đó, lạnh rên một tiếng, trong hai mắt quang mang lóe lên, con ngươi không phân trắng đen, dĩ nhiên tất cả đều biến
thành đỏ thẫm huyết sắc.
Chỉ thấy bên ngoài môi cực nhanh mấp máy, hai tay ở giữa không trung không ngừng huy vũ, đột nhiên bạo quát một tiếng:
"Bắt đầu"
Một tiếng vang này bắt đầu sau đó, toàn bộ Bình Lăng Quan bên
ngoài, đại địa ù ù rung động, một hồi cát bay đá chạy, yên vụ nổi lên
bốn phía.
Ở trước mắt bao người, 36 cái cường tráng hắc sắc trụ lớn từ dưới đất dưới đất chui lên, đỉnh chóp lanh lảnh dường như đinh Trùy, mặt trên
khắc rõ dày đặc cổ quái văn lộ, toàn thân phản xạ đen thùi sáng bóng.
Cái này ba mươi sáu cái phá hồn đinh, cách mỗi trăm trượng liền có
một cây, nối liền cùng một chỗ, làm thành một cái to lớn vòng tròn, đem
gần một nửa Tấn Việt hai nước quân đội đều vây ở trung ương.
Bên này thanh âm chưa dứt, ngoại vi càng xa xăm, lại có "ù ù" chi
tiếng vang lên, 72 cây càng thêm tráng kiện cao lớn huyết sắc trụ lớn,
cũng nhao nhao từ mặt đất mọc lên, bên ngoài bao quát diện tích rộng
hơn, đem toàn bộ chiến trường đều vây ở trung ương.
Quảng Lương Vương đứng ở trên đầu thành, trông coi trước cửa chính
dâng lên cái kia cao hơn trăm trượng vĩ đại huyết sắc thạch trụ, trong
lòng kinh hãi không ngớt, căn bản không biết vật này là khi nào bị chôn
dấu ở chỗ này?
Không đợi hắn kinh ngạc hết, 72 cây dẫn cột máu cùng ba lục căn phá
hồn đinh hấp dẫn lẫn nhau, lẫn nhau trên đồng thời phóng xuất đỏ lên tối sầm hai mảnh quang mang, từ đó mọc lên hai tầng vĩ đại màn sáng, đem
Tấn Việt hai nước trăm vạn đại quân, tất cả đều khốn ở trong đó.
Việt Quốc bảy tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ thấy thế, trong lòng biết không
ổn, lẫn nhau hô cáo một tiếng, đồng thời biến hóa pháp quyết, cùng quát
lên: “Phá!"
Chỉ thấy trong cao không, mây máu quay cuồng một hồi, bảy chuôi cực
phẩm pháp kiếm mỗi người mang theo bốn mươi chín chuôi thượng phẩm pháp
kiếm, từ đó bắn ra, lẫn nhau hối hợp lại cùng nhau, hóa thành một đạo
rực rỡ kiếm long, hướng phía màn ánh sáng màu đen đỉnh xông đụng vào.
Kiếm long quanh thân lượn lờ thất thải quang mang, Long trong miệng
có hỏa diễm lôi điện các loại rất nhiều uy năng ngưng tụ, đâm đầu thẳng
vào rồi màn ánh sáng màu đen trong.
Chỉ nghe"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Màn ánh sáng màu đen kịch liệt chấn động, kiếm long quanh thân sở có
dị tượng nhao nhao tiêu thất, 350 chuôi pháp kiếm giống như là đồng thời mất đi khống chế thông thường, thất linh bát lạc mà từ trên trời cao
rơi xuống, nghiêng ngã cắm đầy đầy đất.
7 tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, trên người quang mang lại là đồng thời tán
đi, thân thể hướng phía tiền phương ngã nhào xuống, trong cơ thể pháp
hồn đúng là trực tiếp ly thể ra, vỡ tản ra, hóa thành điểm một cái quang mang, chảy vào màn ánh sáng màu đen trong.
Cùng lúc đó, ba mươi sáu cái phá hồn đinh ngược lại là đồng thời sáng lên quang mang.
Theo sát phía sau, bảy tên tu sĩ thân thể bắt đầu nhanh chóng hủ hóa, một thân tinh huyết cũng tận số tụ vào màn ánh sáng màu đỏ ngòm trong,
72 cây dẫn cột máu cũng theo đó sáng lên quang mang.