Đặng Lâm vừa đặt chân đến Tp.HCM thì Long Ca và
Ngọc Ngân đã chờ sẵn. Ngọc Ngân và Long Ca đều mời đến ở nhà của mình
nhưng Đặng Lâm từ chối cả hai người. Tạm thời Đặng Lâm ở chỗ cũ là khách sạn Vườn Tao Đàn. Để ba lô trên giường, gọi điện thoại báo bình an cho
cha mẹ. Sau đó cùng đám người qua nhà hàng của Long Ca.
“Lâm đệ, lâu rồi không gặp, trông em cao lên nhiều nha” – Long Ca.
Đang tuổi phát triển và tu luyện liên tục cộng với Khí huyết đan nâng
cao thể chất. Cho nên trong 2 tháng Đặng Lâm có cáo lên một chút. Chỉ có 10cm thồi hà từ 1m25 lên 1m35. Điều này cũng làm Ngọc Ngân vui vẻ, vì
lúc trước Đặng Lâm thấp hơn cô nàng nhiều, nhìn vô hơi kì, nhưng giờ
cũng cao gần bằng cô nàng rồi. Đợi thêm vài tháng chắc chắn là cao hơn,
như vậy chắc chắn sẽ k bị người ta dòm ngó. Ngân cười hì hì nhìn Đặng
Lâm.
“Em đang tuổi phát triển mà. Đúng rồi Long Ca, ở Sài Gòn có chổ nào
có lò rèn không?” – Vừa lên trúc cơ sơ kì Đặng Lâm cần 1 cây vũ khí. Mà
kiếp trước vũ khí thuận tay nhất Hận Thiên chiến thương tạm thời chưa
xuất thế nên Đặng Lâm đành phải tự đi rèn 1 cây thương.
“Lâm đệ muốn tìm lò rèn làm gì?” – Long ca thắc mắc hỏi.
“Em muốn làm 1 thanh vũ khí thuận tay. Đúng rồi Ngân, em và Long Ca muốn 1 thanh không? Anh làm luôn cho 2 người mỗi người 1 thanh”- Đặng Lâm ôn nhu quay người nhìn Ngọc Ngân nói. Cô nàng lúc này đang say mê nhìn
người yêu, bị Đặng Lâm nhìn lập tức khuôn mặt đỏ ửng lắp ba lắp bắp trả
lời.
“Ở nhà em ...có 1 thanh kiếm nhưng không tiện mang theo nên chỉ mang
theo một thanh dao găm ở đây” – Ngọc Ngân trả lời đồng thời chỉ dưới đùi mình.
“Còn Long ca thì sao?”
“Anh không có mang vũ khí lạnh, anh có 1 khẩu Colt M1911 ở đây”- Long Ca giơ lên khẩu súng ngắn trong tay mình, có vẻ khá đắc ý.
*Súng ngắn bán tự động Colt M1911 là một loại súng lục của Mỹ do John Browning thiết kế, sử dụng loại đạn .45 ACP , là súng tiêu chuẩn của
quân đội Hoa Kỳ từ năm 1911 đến năm 1985 và hiện này vẫn là một loại vũ
khí quân dụng của Hoa Kỳ. Đặc biệt M1911 được sử dụng rộng rãi trong hầu hết các cuộc chiến tiêu biểu trên thế giới như Thế chiến thứ nhất, Thế
chiến thứ hai, chiến tranh Triều Tiên hay chiến tranh Việt Nam..
Nó sử dụng loại đạn .45 ACP, hộp tiếp đạn chứa được 7- 8 viên nhưng có
thể nạp thêm một viên lẻ vào buồn đạn. Tầm bắn hiệu quả là 62m, độ chính xác khá cao so với những khẩu súng ngắn cùng loại. Điểm nổi trội của
M1911 là lực cản phi thường, nó cỏ thể cản một người nặng gần 80 kg chỉ
với một viên đạn. Ngoài ra súng rất dễ lau chùi, bảo quản và có thể bắn
được trong những môi trường khắc nghiệt như vùi vào bùn, cát hay nước
bẩn chẳng hạn.
Mặc dù tu vi là huyền cấp sơ kì, nhưng mà 1 khẩu súng có thể hơn hẳn
bất cứ vũ khí lạnh nào khác. Bởi vì dưới thiên cấp nếu bị bắn trúng vẫn
có thể bị thương hoặc tử vong.
“Nếu như Long Ca cảm thấy hài lòng với món đồ chơi đó vậy cũng tốt. Em đỡ phải làm thêm 1 thanh. Hì hì” – Đặng Lâm cười bỉ ổi.
Long Ca cảm giác có gì đó không đúng ở đây nha. Nhưng Long Ca vẫn cho rằng khẩu Colt M1911 của mình là tốt nhất.
“Lâm đệ muốn rèn vũ khí như thế nào? Dùng vật liệu gì để rèn vũ khí?” – Long Ca
“Em định rèn 1 cây thương cho em và 1 thanh kiếm cho Ngọc Ngân. Về
phần nguyên liệu thì chắc phải nhờ cha của Ngọc Ngân giúp đỡ” – Đặng Lâm suy nghĩ nói.
“Lâm, anh cần vật liệu gì? Để em nhờ cha em giúp cho. Nếu nói là để
rèn vũ khí cho em, chắc chắn cha sẽ toàn lực hỗ trợ” – cô nàng Ngọc Ngân vui vẻ đáp ứng thay cho cha của mình ngay lập tức. Ánh mắt mê trai nhìn Đặng Lâm không chút che đậy làm cho Đặng Lâm da mặt có dày cũng có chút lúng túng.
Vốn Đặng Lâm định sử dụng thép tamahagane nhưng mà để chuẩn bị cho
việc cướp đoạt tài nguyên tu luyện sau này Toả Thiên Trận khai mở. Đặng
Lâm quyết định bỏ thêm thời gian luyện chế 1 cây thương cấp linh bảo để
sử dụng.
“Vậy một lúc, anh với em đi qua đó thăm hỏi cha mẹ em rồi nói luôn cũng
được. Vậy còn lò rèn Long Ca có biết nơi nào lớn mà kín đáo một chút
không?”
“Lò rèn ở Sài Gòn thì có vài nơi, nhưng chỉ là lò rèn nhỏ hộ gia
đình. Muốn kiếm lò rèn lớn một chút thì để anh nhờ người tìm giúp
em”-Long Ca suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
Long Ca đột nhiên sực nhớ ra điều gì chần chờ mở miệng nói: “Đúng rồi Lâm đệ, nghe đồn nhà Ngô Lão có một nơi rèn vũ khí bí mật. Em có thể
nhờ chú Thành liên hệ Ngô Lão, hai người đó quan hệ khá tốt nên chắc là
không thành vấn đề. Với lại buổi chiều anh có việc phải làm, không theo
tụi em được. Có chuyện gì cần hỗ trợ cứ gọi điện cho anh anh sẽ dốc hết
sức giúp em”
Đặng Lâm không khỏi cảm động. Dù mới quen biết nhau không lâu nhưng Đặng Lâm cũng nhận ra Long Ca là một người trung thực, nhiệt tình rất đáng
để kết giao.
Chiều hôm đó, đôi tình nhân cùng về nhà gặp cha mẹ vợ, sau đó dưới sự nhõng nhẽo của con gái Hắc Báo đồng ý hỗ trợ mua 3 tấn thép non(sắt
nguyên chất) cùng với 50kg oxit titan giúp con gái và Đặng Lâm rèn vũ
khí. Mặc dù có chút thắc mắc vì sao phải mua nhiều đến như vậy nhưng để
vui lòng con gái Hắc Báo cũng không sao cả đáp ứng. Dù sao Đặng Lâm cũng giúp ông ta rất nhiều.
Dòm qua Hắc Báo, Đặng Lâm thấy được Hắc Báo rất nhanh sẽ đột phá lên địa cấp sơ kì mới vui mừng nịnh bợ
“Chú Thành à, nếu con đoán không sai thì trong vài ngày tới chú Thành đã có thể đột phá lên địa cảnh sơ kì rồi. Ở đây chúc mừng chú Thành đột
phá địa cảnh thành công nha”
“Cái này còn phải cảm ơn mấy viên đan dược mà con bé Ngân cho chú lúc trước. Nếu không chỉ với đá bạch tinh và viên đan dược lão tổ cho thì
không thể đột phá nhanh như vậy. Đặng Lâm! Nghe con bé nói những viên
đan dược kia là do cậu luyện chế đúng không? Nể tình con gái của chú,
cậu có thể giúp chú luyện chế thêm một ít không?” – Hắc Báo dáng người
cao to, gương mặt cương nghị, nhưng lúc này nhìn qua sắc mặt tham tài
này của hắn không khỏi có chút buồn cười. Đặng Lâm cười cười nói
“Để vài hôm nữa lại nói nha chú. Để con kiếm đủ dược liệu đã”
“Cần những dược liệu gì vậy? Có thể nói ra không? Chú sẽ hỗ trợ con tìm kiếm cho nhanh”-Hắc Báo 2 mắc sáng rỡ thúc giục.
“Đúng đó Lâm, để cha Ngân gọi sư huynh đang ở bên quận 5 hỗ trợ kiếm sẽ
nhanh hơn”-Ngọc Ngân ngồi bên cạnh Đặng Lâm níu tay Đặng Lâm cười hì hì
giúp cha mình nói chuyện.
‘Như vậy cũng đỡ tốn thời gian của mình. Mà lại còn hố cha vợ được
một mớ thì ngại gì không làm’. Suy nghĩ như thế Đặng Lâm vô sỉ cười nói:
“Được rồi, chú cho con 1 quyển tập và cây viết đi”
Dòm thấy sắc mặt này của Đặng Lâm, cáo già như Hắc Báo lập tức nhận
ra là mình nhất định sẽ bị thằng con rể tương lại này hố không ít. Trợn
tròn mắt nhìn Đặng Lâm nói:
“Ta nói con rể, có thể đừng hố cha vợ này được không? Ta còn giúp con mua vật không ít sắt thép đây”
“Cha!” - Ngọc Ngân lập tức đỏ mặt hét 1 tiếng rồi chạy lên phòng.
“Con bé này còn biết mắc cỡ nha” – Đúng là con gái lớn rồi không giữ được nha. Hắc Báo cảm thán.
“Có thể không hố quá nhiều nha cha vợ” – Lúc này Đặng Lâm cười rạng rỡ nói.
‘Hố không quá nhiều là có ý gì? là vẫn còn bị hố nha’ Hắc Báo cười
khổ “Ta nói con rể. Dù sao cũng là người một nhà. Đừng làm như vậy chứ”
Đặng Lâm cười to “Con nói đùa thôi cha vợ. Không hố. Nhất định không hố mà. Mà cha vợ, người cần số lượng bao nhiêu viên”.
Hắc Báo suy nghĩ một lúc, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít nói ra một con số:”100 viên có nhiều quá không con rể?”
“Nếu cha vợ người tìm đủ số lượng thì 100 viên đi. Coi như thù lao
cho cha vợ hỗ trợ mượn lò rèn của Ngô Lão và mua vật liệu. Ngoài ra bên
trong còn có 1 số nguyên vật liệu khoáng thạch, đồ vật kì lạ mà con đang tìm. Nếu cha vợ có thể tìm được thì con đồng ý mua lại hoặc dùng đan
dược để trao đổi.” – Đặng Lâm gật đầu đồng ý.
Sau khi viết số dược liệu kèm thông tin và hình vẽ dược liệu vào
quyển vở. Số dược liệu này đủ để luyện Khí Huyết Đan và Bổ Linh Đan mỗi
loại 20 lò. Đặng Lâm viết ra thêm 1 số loại dược liệu,khoáng thạch quý
hiếm khác vào. Nếu Hắc Báo tìm được thì tốt, nếu không tìm được cũng
không sao. Sau đó liền lên phòng với Ngọc Ngân.
Trong phòng, Ngọc Ngân đang nằm nghịch điện thoại. Nghe tiếng gõ cửa
liền biết Đặng Lâm lên đến, nhanh chóng bỏ điện thoại xuống đi ra mở
cửa.
Vừa vào phòng, Đặng Lâm liền nói: “Những đan dược lúc trước anh đưa em cho cha hết rồi à?”
Ngọc Ngân cúi đầu dạ 1 tiếng.
“Lần sau không được như vậy...” –Đặng Lâm chưa nói hết câu, Ngọc Ngân đã uỷ khuất nói:”Nhưng mà cha em cần đột phá địa cấp, nghe anh nói
những đan dược kia là đồ tốt. Em mới bắt đầu tu luyện lại, thứ tốt như
vậy cho cha em sử dụng vẫn tốt hơn mà. Với lại cha rất thương em, em
không thể có đồ tốt liền giữ lấy cho mình dùng được”
“Được rồi. Anh hiểu lòng hiếu thảo của em. Nhưng mà ý anh không phải như vậy”
Ngọc Ngân nghe đến đó mới biết mình hiểu sai Đặng Lâm.
“Nếu em cần đan dược cho cha thì cứ nói với anh 1 tiếng anh sẽ đưa
thêm cho em, còn đan dược kia a đưa là cho em. Việc tu luyện của em đối
với anh rất là quan trọng hiểu không?”
Cũng do lúc trước quên mất là Ngọc Ngân chỉ có 1 viên linh thạch nên
Đặng Lâm chỉ đưa cho Ngọc Ngân chút đan dược mà không đưa linh thạch.
Nên hơn 1 tháng mà Ngọc Ngân mới tu luyện tới luyện khí tầng 1. Đặng Lâm nhìn nàng không che giấu yêu thương.
Ngọc Ngân cũng cảm động không thôi ôm lấy Đặng Lâm. Đặng Lâm vỗ vỗ vai đẹp của nàng nói khẽ:
“Cha em bây giờ cũng sắp lên Địa cảnh rồi. Em cũng nên tập trung tu
luyện không thôi bị nhóc Tân nó bỏ xa nó cười cho đó nha. Đây là 5 viên
linh thạch với 5 viên Bổ Linh Đan, 5 viên Khí Huyết Đan. Em để dành mà
tu luyện. Lần này không được cho ai khác nha. Với lại vài hôm chuẩn bị
đủ dược liệu anh cũng giúp cha em luyện vài lô cho cha mẹ với mấy sư
huynh của em sử dụng”
“Dạ, Em biết rồi” – Ngọc Ngân biết được, người con trai nhỏ tuổi hơn
mình này thật sự rất giỏi, rất thông minh và đặc biệt là rất tốt với
nàng. Nàng biết nàng đã thật sự thích người con trai này mất rồi.
Trong phòng khách, Hắc Báo sau khi nhận quyển vở dược liệu Đặng Lâm
đưa liền trức tiếp gọi Hoàng Đình đến. Giao quyển vở cho Hoàng Đình căn
dặn đem photo ra vài bản giao cho 3 người Hoàng Lĩnh, Hoàng Long và
Hoàng Thái. Để 4 người cùng lúc đi tìm thảo dược và các nguyên liệu
khác, ai kiếm được nhiều sẽ được thưởng số đan dược tu luyện tương ứng.
Nhưng dĩ nhiên Hắc Báo cũng k nói cho Hoàng Đình người cần thảo dược và
luyện đan giúp mình là Đặng Lâm. Mặc dù Đặng Lâm không dặn dò nhưng con
cáo già như lão đủ biết 1 người luyện đan sư có giá trị như thế nào ở
cái thời đại tu luyện khó khăn vô cùng này.
Hoàng Đình nghe sư phụ phân phó có chút không hiểu. Nhưng khi nghe thu
thập được dược liệu sẽ được sư phụ thưởng cho đan dược giống với đan
dược của sư muội cho sư phụ liền hưng phấn chạy như bay đi làm việc.
Phải biết 3 viên Bổ Linh Đan mà sư muội đem về đã giúp cho sư phụ giảm
thời gian tu luyện gần 3 tháng. Là vật quý hiếm không phải có tiền mà
mua được.
Vợ Hắc Báo sau khi nghe được Đặng Lâm sẽ giúp nhà mình luyện Bổ Linh Đan và Khí Huyết Đan liền hưng phấn không thôi. Vì cô ta cũng biết được tác dụng cực lớn trong việc nâng cao khí lực của viên Khí Huyết Đan và nâng cao tu vi của Bổ Linh Đan. Cô ta nghiêm túc nhìn Hắc Báo nhu tình như
nước nói.
“Anh nhất định phải kiếm thật nhiều dược liệu cho thằng nhóc Lâm, nếu luyện được cha nhà mình mỗi loại 10 viên thì càng tốt”
Nghe được vợ mình nói, Hắc Báo không khỏi đắc ý, khịt mũi coi thường
nói:”Mỗi loại 10 viên là quá ít. Thằng nhóc đó đồng ý luyện cho nhà mình 50 viên mỗi loại. Nếu không đừng hòng anh cho nó qua lại với con gái
cưng nhà mình”.
“Ồ. 100 viên. Nó đồng ý luyện 100 viên thật...” Nói đến đây Trà My
mới chú ý đến câu sau của Hắc Báo-“Ý anh là thằng nhóc Lâm và con gái
mình đang...”
“Đúng vậy. Nếu không em nghĩ nó dựa vào cái gì mà đưa cho con gái
mình 6 viên đan dược kia. Còn đồng ý giúp nhà mình luyện những viên đan
dược mà có tiền cũng không mua được kia.” – Hắc Báo chưa kịp đắc y xong
đã bị cô vợ Trà My đánh trở về thực tại.
“Nhưng mà nó mới 6 7 tuổi nha. Con gái mình cũng 14 rồi.. như vậy không ổn đâu”
“Anh cũng thấy vậy. Nhưng mà tên nhóc này không bình thường. Không
thể xem nó như những đứa trẻ khác mà đối xử. Nó quá xuất sắc, quá thông
minh so với độ tuổi của nó. Đem 1 đứa trẻ bằng tuổi con gái mình mà so
sánh, có ai có thể tu luyện đến trình độ đó. Lại còn biết luyện đan,
biết chế tạo pháp khí. Có thể em không biết nhưng cái vòng tay mà thằng
nhóc Đặng Lâm làm ra này là 1 chân chánh pháp khí đó. Hôm trước, chính
lão tổ tông đã giám định qua, cái vòng này có tác dụng giúp cho người
mang tăng tốc độ tu luyện. Là pháp khí cao cấp giá trị không dưới 1 tỷ” – Hắc Báo nói 1 hơi không nghỉ nên có chút miệng đắng lưỡi khô liền uống
một ngụm nươc.
“Nếu thật sự như anh nói, thì gặp được tên nhóc này là cơ duyên của
con gái mình, mà cũng là cơ duyên của cả nhà chúng ta”-Trà My vừa dứt
lời thì Hắc Báo cũng liền gật đầu nói thêm:”Bởi vậy anh mới không cản
tụi nó. Mà vữa nãy anh cũng dặn đám Hoàng Đình đi tìm dược liệu rồi. Có
lẽ rất nhanh sẽ tìm về đủ dược liệu. Mà em nhớ đừng tiết lộ việc này ra
ngoài, nếu không không những Đặng Lâm gặp phiền phức chỉ sợ cả nhà chúng ta cũng bị tiêu diệt”.
Gật đầu đồng ý Trà My nói “Em hiểu. Thôi Anh lên gọi tụi nhỏ xuống ăn cơm đi. Em với cô Tám đi dọn cơm, cũng trễ rồi. Lát nữa còn qua bên Ngô Lão” (Cô Tám là giúp việc nhà của Hắc Báo thuê)
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đặng Lâm đem số tiền đã gửi trong phòng
của Ngọc Ngân thu vào không gian hổ phách. Tắm rửa một phen, chuẩn bị
buổi tối đi gặp Ngô Lão cùng với Hắc Báo.