Mạc Tĩnh đi đến dãy phòng giành cho các
hạ nhân, cô rón rén bước gần tới một căn phòng, nó nhỏ và
nằm khuất phía cuối dãy.
Mạc Tĩnh lấy ra từ trong túi áo một chiếc chìa khóa dài, đun vào chiếc khóa trên cửa, sau đó mở cửa ra, bước vào.
Đây là một căn phòng kho cũ của phủ Lục Tứ gia, lúc trước chuyên
để lúa và các thực phẩm khô. Nhưng nhiều năm trước đã bị bỏ
hoang, do diện tích căn phòng quá nhỏ, không đáp ứng đủ điều
kiện chất chứa thực phẩm, và vì nó ở khá xa, tận dãy phòng
của những hạ nhân nên dần cũng không được sử dụng nhiều!
Mạc Tĩnh phát hiện được căn phòng này trong một lần tình cờ đi
dạo chơi trong phủ, thấy cấu trúc căn phòng rất ổn, căn phòng
có hơi nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi và rất kín đáo. Nhất là khi nó nằm trong một nơi khuất như vậy, ít người qua lại.
Khi cô hỏi về cái nhà kho này, rất nhiều hạ nhân trong phủ cũng
không biết, một phần có lẽ cũng là do nó đã sớm bị bỏ cũ
nên không ai nhắc tới nữa, thậm chí trong sơ đồ phủ cũng không
vẽ hay đề tên căn phòng này.
Mạc Tĩnh thấy thế càng mừng, cô chiếm căn phòng này làm nơi riêng
của mình, dùng để đựng một số thuốc do cô thích tự bào chế
lúc trước.
Cô dùng căn phòng này cũng đã được mấy tháng gần đây rồi, bây
giờ lấy được "hàng" bên kia về, để ở đây là chắc ăn, an toàn
nhất.
Vừa
kín vừa không bị để ý, có chỗ nào hoàn hảo hơn để cất giấu
mấy thứ đồ "khác thường" này của Lâm Tịnh Y chứ!
Mạc Tĩnh đi đến chỗ những giá sách đã được Bạch Hiểu và Bạch
Hương xếp lên gọn gàng, cô vơ tay lấy một cuốn sách.
Cuốn sách này lần trước cô đã đọc qua, chính là cuốn nói về
những loại thảo dược sinh trưởng trong điều kiện môi trường
khắc nghiệt.
Nói về môi trường khắc nghiệt thì cũng không hẳn lí do hoàn toàn
là do tự nhiên, mà là do các loài cây ưa sinh sống ở những nơi
như vậy. Kiểu như thích bị tự nhiên "bạo hành" vậy đó!
Cô mở đến nửa cuốn thì tìm thấy Bạc Ngà, Mạc Tĩnh đặt cuốn
sách xuống bàn, cô lấy đèn bàn soi vào để nhìn rõ hơn.
Đây rồi, Bạc Ngà là loại thảo dược quý hiếm, được tìm ra từ
rất lâu trước đây, một số người từng khẳng định đã phát hiện
ra nó trên những đỉnh núi tuyết cao.
Bạc Ngà là một trong số ít những loại thảo dược sinh trưởng trong mùa đông, nơi duy nhất có thể mọc ra là ở nơi có nhiều tuyết
và đất ẩm, càng nhiều tuyết càng có lợi cho sự sinh trưởng
của chúng.
Đù! Hay ghê nha, viết lắm vào rồi bảo mấy chục năm rồi chưa ai nhìn thấy là sao?
Bảo cô tin vào mấy dòng chữ này mà không có một chứng cớ nào à??
Lâm Tịnh Y là một con phượng hoàng, nếu quả thật tộc Phượng
Hoàng có thể sống lâu mấy ngàn năm, thì chắc Lâm Tịnh Y đã
từng nhìn thấy Bạc Ngà rồi, mới có thể viết ra sách được.
Nhưng mà.... bảo cô tin 100% thì cô không chắc lắm. Lâm Tịnh Y viết
là viết, còn bây giờ người đi tìm nó là cô này, chưa kể đến
việc hái nó đã rất khó, đi tìm được nó còn khó hơn đấy! Mà
nếu như lấy được nó rồi phải làm thế nào chế ra nó đây? Trong sách Lâm Tịnh Y không viết về việc điều chế thuốc độc hay
giải dược từ Bạc Ngà.
Haizz ya, cái miệng nói cho sung chi bây giờ khổ vầy nè chời!