- Còn! Vậy được, chúng ta đến một nơi nữa lấy thêm!
-------...------------...--------------
Mạc Tĩnh ngồi trên xe ngựa, cô đang trên đường về lại phủ Lục Tứ
gia. Đã đi được nửa chặng đường, nhưng khuôn mặt Mạc Tĩnh vẫn
rất đăm chiêu, cô như đang suy nghĩ điều gì đó, suốt cả một
đoạn đường đều không lên tiếng.
Bạch Hương và Bạch Hiểu ngồi phía đằng trước xe ngựa, hai người
nhìn nhau, không biết nên làm gì. Sau đó, Bạch Hiểu quay đầu,
vén rèm hỏi Mạc Tĩnh:
- Lục Tứ phu nhân vẫn thích nói chuyện thoải mái như vậy!
Nàng ta nhìn Bạch Hiểu rồi nhìn sang Bạch Hương, mở miệng hỏi:
- Lục Tứ phu nhân thay đổi người hầu hạ rồi sao? Sao lại thay
đổi vậy? Võ công của người hầu trước không tồi đâu, đặc biệt
là vị cô nương đã may mắn chạy thoát kia. Không biết vết thương
giờ thế nào rồi!
Đối phương đã nói quịt tẹt ra hết, thì Mạc Tĩnh cũng không cần vòng vo, cô lên tiếng:
- Ta có thay đổi người hầu hay không cũng phải báo cáo với hội Long Bang hay sao?
Nữ tử kia có chút ngạc nhiên, nàng ta biết rồi sao? Sao có thể biết nhanh như vậy!
Mạc Tĩnh đâm nhát dao thứ nhất thành công, cô thừa thắng xông lên đâm thêm vài cái:
- Hôm nay hội Long Bang thật rảnh rỗi, đã mai phục trên đường đi
của ta, còn đem theo biết bao người có vũ khí thế này nữa,
thế nào, là muốn bắt ta lần nữa sao? Hay là muốn cướp của
đây?
Nữ tử kia nhìn Mạc Tĩnh, cười khan vài tiếng:
- Bắt Lục Tứ phu nhân thì không có, nhưng cướp của thì quả thật có đấy!
Bạch Hương liền rút dây roi trên người ra, từ trên xe ngựa bay xuống,
cô hất dây roi quấn quanh cổ một tên thích khách, quật xuống
đất, xoay chân phải, đá vào bụng tên còn lại. Một tên thích
khách xông tới, Bạch Hương quấn dây roi vào thanh kiếm của hắn, giật mạnh, sau đó, quật roi liên tiếp vào người hắn.
Bạch Hiểu cũng xuất trận, cô không dùng vũ khí, vì sở trường của
cô là ám khí, Bạch Hiểu quơ tay sang hai bên, kim độc từ trong
hai ống tay áo liền phóng ra, hai tên thích khách hai bên liền
ngã xuống đất, hai tên khách đến từ phía sau, Bạch Hiểu xoay
người, quơ hai tay ra đằng trước, kim độc một lần nữa xuất
hiện, giết chết hai tên kia, Bạch Hiểu bảo vệ Mạc Tĩnh an toàn từ phía sau.
Mạc Tĩnh đứng đó, không hề động đậy, cô vẫn nhìn nữ tử đứng
trước mặt mình, nàng ta cũng nhìn cô, trong một chốc, nữ tử
kia liền lao tới, tung chưởng vào ngực của Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh
xoay chân, cô nghiêng người né tránh, tay phải nắm lấy tay nàng
ta, bẻ ngoặt ra sau, nữ tử kia thấy vậy, liền tung tay còn lại
từ phía dưới lên cằm Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh dùng tay trái bắt
lại, bẻ cong chiêu thức, chân trái cô tiến tới, một cước vào
bụng của nàng ta, nhưng không, nàng ta dùng hai tay thoát khỏi
tay của Mạc Tĩnh, chặn lại mũi chân của cô. Vì lực lớn mà
nàng ta bị bật lại, liên tiếp lùi về sau vài bước.
Nữ tử kia giật mình, chỉ vừa mới một tháng thôi mà, tại sao công lực của Hàn Mạc Tĩnh lại tăng lên đến vậy?
Chính Mạc Tĩnh cũng đang thắc mắc điều này, cơ thể cô đột nhiên linh hoạt hơn, các cơ quan cũng nhạy bén hơn, sức lực cũng lớn hơn, chặn đòn của nàng ta thật sự dễ dàng hơn trước rất nhiều!
Điều này là thế nào? Chắc không liên quan đến những chuyện kì lạ xảy ra mấy ngày nay trên cơ thể cô chứ!
Nữ tử kia có chút không phục, nàng ta dùng khinh công nhảy lên, từ trên cao lộn ngược người, đưa hai tay xuống phía dưới, Mạc Tĩnh ngẩng đầu lên, cô giơ hai tay đỡ lại hai chưởng của nàng ta,
lực lớn va đập vào nhau khiến cả hai xoay vòng với tư thế một
người ở trên một người phía dưới, nữ tử kia dồn sức lực từ
thân thể truyền hết vào hai tay, Mạc Tĩnh lại phải dùng sức
từ hai chân chống đỡ, hai tay còn phải chịu sức nặng từ bên
trên, vô cùng bất lợi, bụi dưới chân Mạc Tĩnh văng lên tung
tóe, vô tình tạo ra một vòng xoáy cát.
Thấy như thế này không ổn, Mạc Tĩnh trụ chân, dùng sức chống đỡ
sức nặng từ bên trên, sau đó nắm lấy hai bàn tay của nữ tử
kia, đan chéo vào nhau, rồi nhanh chóng tách tay mình ra.
Nữ tử kia không ngờ Mạc Tĩnh đột nhiên thay đổi chiêu thức, có
chút đỡ không kịp, cứ thế rơi xuống đất, trong mù mịt cát bay, Mạc Tĩnh không phân rõ được phương hướng, thì một cánh tay đột nhiên thò ra, thấy hắn tiến về phía ngực mình, Mạc Tĩnh
nghiêng người né tránh, nhưng tay phải vẫn bị xẹt qua, liền
chảy máu, cô nhìn lại, móng tay! Móng tay được duỗi cho sắc
nhọn để trở thành một vũ khí ư!
Thế này cũng quá quá rồi đấy!
Mạc Tĩnh nắm lấy cánh tay đó, giật mạnh. Lúc nữ tử kia hiện ra
từ trong bụi đất, Mạc Tĩnh liền nhanh tay, giật lấy tấm che
mạng trên đầu nàng ta ra, trong giây phút đó, cả đất trời dường như ngừng lại, xung quanh tựa như không có một ai cả, Mạc Tĩnh
mở to mắt chấn động, nhìn vào khuôn mặt người đó. Tay chân cô
bất giác không động đậy được, ánh nhìn chứ đăm đăm vào thân
ảnh ấy!
Đây ..... đây là..... Không thể nào!
Mạc Tĩnh dường như không tin vào mắt mình, tại sao? tại sao lại là khuôn mặt này được chứ? Không thể nào là khuôn mặt này được!
Trong lúc hoảng hồn ngây người đó, một cánh tay khác nắm lấy vai
Mạc Tĩnh, là Bạch Hiểu, cô thấy tiểu thư mình đứng im kì lạ
trong đám bụi đất, cô theo ánh mắt nhìn qua đó, khi thấy khuôn
mặt ấy, ánh mắt cũng không tự chủ mà co rút lại.
Là..... Lệ Anh!
Không thể nào? Không phải Lệ Anh đã chết rồi ư? Sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Bạch Hiểu ngẩn ngơ chốc lát nhưng không lâu sau đó nhanh hoàn hồn
lại, cô nắm lấy bả vai Mạc Tĩnh, dùng khinh công vọt đi, Bạch
Hương đang đánh nhau, thấy Bạch Hiểu đã chạy, cô dùng roi đập
xuống đất, xoay thành vòng tròn, tạo ra một đám bụi đất nữa,
khi đám bụi đất đó rơi hết xuống, Bạch Hương cũng biến mất!
Những tên thích khách còn lại nhìn nhau, sau đó nhìn sang nữ tử kia, dò hỏi:
- Ngũ trưởng lão, bọn họ thoát rồi!
Nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén liếc bọn họ một cái, những
người đó không tự chủ được mà giật mình, nàng ta nói: