- À... phải đó, có biết chứ ..... cái đó ........ phải rồi, Lân nhi ........ con xem trong bếp con đang đun trà hoa sen kìa, con
vào đó xem thử đã được chưa?
- Ở đây không có ai cả, bác cứ thoải mái với cháu đi!
Nói rồi, Mạc Tĩnh dẫn Thẩm Sâm ngồi vào ghế, rót cho ông ấy một ly trà, lên tiếng:
- Thật không ngờ bác lại là y nhân pha trà cho phủ Lục Tứ gia,
cháu cứ thắc mắc mãi không biết ai có thể pha ra vị trà ngon
đến vậy!
- Có là gì đâu, mấy loại trà này Thẩm Lân đang tập làm, nên bác có thời gian cũng bỏ chút chỉ bảo cho nó!
Thẩm gia là nhà quan lâu đời nhất trong hoàng cung, chuyên pha chế
trà cung đình cho các quý tộc, vua hoặc hoàng hậu. Thẩm Sâm là đời thứ 24 của gia tộc họ Thẩm, ông có hai đứa con, một nam
một nữ, nữ là cô gái vừa rồi - Thẩm Lân, còn nam tên là Thẩm
Tước, hiện đang là y nhân pha chế trà chính của hoàng cung -
cũng là người đương thời cho chiếc ghế người thừa kế đời thứ
25.
Tuy nói
là vậy, nhưng Thẩm gia luôn xem trọng nữ nhi, đối với nam nhân,
có chút khắc nghiệt trong việc chọn làm người thừa kế. Đời
của Thẩm Sâm không sinh ra con gái nên bất đắc dĩ mới phải phá
vỡ luật lệ, đưa Thẩm Sâm lên nối nghiệp, sau khi ông lên đứng
đầu Thẩm gia, thay đổi quy tắc, nam nhân mới được coi trọng hơn
một chút. Vì vậy, Thẩm Tước cũng được cho học trà, và dần
trở thành người được dự đoán thay thế Thẩm Sâm trong tương lai.
Kể ra cũng lạ thật! Cô cứ tưởng người xưa trọng nam khinh nữ,
không ngờ ở đây lại có dòng họ cao quý lựa chọn coi trọng nữ
nhân hơn nam nhân!
- Mạc Tĩnh, tại sao ta lại không biết khả năng của Thẩm Lân chứ, chỉ là.... nó còn quá nhỏ, sáng tạo thì có, nhưng kĩ năng cơ bản vẫn chưa vững vàng. Nó lại ham chơi, một lòng không muốn
tiếp nối gia nghiệp, ta cũng là hết cách!
Người đời đều biết, Thẩm Tước là con riêng của Thẩm gia, vợ Thẩm
Sâm vốn mắc bệnh nan y, thời gian sống không có nhiều, cứ tưởng bản thân sẽ không có người nối dõi, Thẩm Sâm bèn cưới thêm
một người thiếp, mong rằng có con cháu nối nghiệp. Chỉ là,
người tính không bằng trời tính, người thiếp đó sinh ra con trai - chính là Thẩm Tước. Trong lúc tuyệt vọng, người vợ chính
của Thẩm Sâm lại mang thai, khi sinh ra Thẩm Lân, vì không qua
khỏi bệnh mà qua đời. Ngạc nhiên là Thẩm Lân lại không bị di
truyền bệnh từ mẹ, lớn lên bình thường và khỏe mạnh như bao
đứa trẻ khác. Nhưng lúc đó, Thẩm Sâm đã truyền dạy thuật pha
chế trà cho Thẩm Tước, nên cậu bé liền biết nhiều hơn Thẩm
Lân, lâu dầu theo Thẩm Sâm vào cung, càng bộc lộ khả năng của
mình, nên Thẩm Lân dần bị lu mờ.
Thẩm Lân sinh ra là con cháu nhà họ Thẩm, gia tộc hiển hách với
nền móng pha chế trà có một không hai. Dù thế nào, trong máu
của cô ấy vẫn mang dòng máu thuần khiết của họ Thẩm! Có
những cách pha trà đến Thẩm Sâm còn không biết, bởi những cái
đó đều được để lại truyền dạy cho nữ nhi.
Thẩm Lân với khả năng sẵn có của mình, cộng thêm sự truyền dạy
của bà nội là Thẩm Quyên, kĩ năng đã tiến bộ hơn nhiều, chỉ
là danh tiếng không bao nhiêu, mãi cũng không có dịp bộc lộ năng lực.
Mạc Tĩnh nhìn Thẩm Sâm, nói:
- Bác Thẩm, vốn dĩ chuyện nhà người khác, Mạc Tĩnh sẽ không
tham gia, nhưng xin phép cho cháu nói một lời thật lòng. Thẩm
Lân có tài, điều đó là không ai phủ nhận được, nhưng bác không
có quyền cho cô bé không được tranh giành quyền thừa kế! Cháu
luôn tin vào các luật lệ, dù cho luật lệ sinh ra là để người
khác phá vỡ, bới vì đôi khi luật lệ là lẽ phải, cũng là lý
lẽ chính xác, trong chuyện này, cháu ủng hộ việc tiếp tục để nữ nhi kế thừa Thẩm gia. Thẩm Lân thật sự nên có một cơ hội
để chứng minh tài năng của mình!
Mạc Tĩnh nhướng mày, mở nắp nồi, bên trong đang đựng trà hoa sen
đun cách thủy, thấy có mùi hương nhẹ bay ra, cô nói:
- Được rồi, em nhấc xuống đi!
Thẩm Lân nghe lời, nhấc nồi trà xuống, cô mở nắp ra, lấy bình trà
bên trong mang ra ngoài. Cô lấy ly, rót ra hai ly trà nóng, mời
Mạc Tĩnh uống trước.
Mạc Tĩnh thổi thổi ly trà đang bốc hơi, nhấp thử một ngụm, sau đó cô đặt xuống, nhìn ánh mắt chờ mong của Thẩm Lân, nói:
- Ngon lắm!
Thẩm Lân vui mừng, reo lên:
- Thật sao?
Mạc Tĩnh gật đầu, nói:
- Ừm, em cứ uống thử xem!
Thẩm Lân nghe vậy cũng bưng ly trà lên uống, quả thật rất ngon. Cô nhìn Mạc Tĩnh, hỏi: