- Nàng ấy muốn gây chuyện đệ sẽ bao che nàng ấy gây chuyên, nàng ấy muốn nghịch ngợm, đệ cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy, chỉ cần không bị thương, nàng ấy muốn làm gì, đệ cũng sẽ
dung túng cho nàng ấy!
Hai người nhìn
nhau, chợt như trong lời nói của họ ai cũng hiểu nhưng cả hai
bên lại cố tình phủ nhận, không muốn giống nhau.
Lúc nhỏ có thể họ còn ngây thơ chưa biết gì, tranh giành về mình
thứ đẹp nhất, có thể giống nhau, cũng có thể khác nhau, Nhưng
bây giờ, họ tuy ở hai nơi nhưng trái tim lại cùng hướng về một
người, đối với cả hai người, người kia là thứ không thể giống
nhau, càng không thể cùng thuộc về cả hai. Người kia là duy
nhất và cũng chỉ tồn tại có một trên đời, nên lần này, họ
không thể không khác nhau! Khác ở chỗ, một người có được, thì
sẽ có tất cả, còn người kia không có được, thì vĩnh viễn
trắng tay!
Mạc Tĩnh ngồi trên bàn đại
sảnh, cô nhìn về hướng hai người Lục Mã Tự và Lục Thất Sinh
đang nói chuyện, trái tim bỗng chợt nhói lên.
"..."
Ơ, đệch! Lại đau à, đau gì đau lắm thế!
Nhìn một cái là đau, nghe thấy tiếng nói thì đập nhanh, sao ngươi không lên trời luôn đi?
Chỉ cần đau vài lần nữa thôi chắc cô quy tiên sớm quá!
Cái tên Lục Thất Sinh này, cô đã nhờ người đi điều tra, lai lịch
cũng khá bí ẩn, là con trai thứ ba của hoàng thượng cùng
hoàng hậu Tâm Lăng!
Hoàng hậu Tâm Lăng
năm hắn 12 tuổi đã qua đời do mắc bệnh phong, hắn ở nước ngoài học tập đến năm 15t mới biết tin, lúc đó hắn lên cơn điên hung
hăng đập phá mọi thứ muốn quay về, nhưng Lục Mân Canh lại muốn
hắn học tập thành tài, mai này nối ngôi ông nên đã hạ lệnh
giam hắn ở lại đấy!
Cũng không hiểu
tại sao lúc đầu hắn chống cự rất quyệt liệt, còn nhiều lần
tuyệt thực nhưng trong một đêm hắn liền thay đổi, trở nên vâng
lời và lao vào học tập điên cuồng, Lục Mân Canh tuy nghi ngờ
nhưng cũng không tìm được lí do giải thích nên đành bỏ qua!
Hoàng hậu Tâm Lăng vốn xuất thân từ một làng nghèo ở ngoại ô kinh
thành, trong một lần Lục Mân Canh xuất chinh, đi qua làng đó,
đóng trại nghỉ một đêm, lại gặp Tâm Lăng, thế là hai người ấy
ấy với nhau, Tâm Lăng cũng như thế mà được rước vào cung làm
phi tần!
"..."
Hay thật, trâu bò gì cứ quất nhau 1 đêm là lên làm hậu liền =)))
Thời hiện đại chưa có đồ "ngăn ngừa", lên làm hoàng hậu thật vi diệu!!!
Lục Thất Sinh sinh ra vốn thông minh, nhanh nhẹn, lại rất vâng lời,
nên rất được lòng Lục Mân Canh, ông ra lệnh chiêu mộ nhưng bậc
thầy giỏi nhất đến dạy cho hắn. Năm Lục Thất Sinh 5t, liền đưa
hắn ra nước ngoài học tập!
Lục Thất
Sinh học tập ở nước ngoài 22 năm, vài tháng trước vừa trở về, điều đáng ngạc nhiên là, trong 22 năm đó, hoàn toàn không có
một tư liệu gì về đời sống cá nhân của hắn ở nước ngoài!
Hay nha, một người sống ở nước ngoài 22 năm, lại không hề có một
thông tin gì cả, hay nói một cách khác, là có kẻ muốn che
giấu hành tung của Lục Thất Sinh. Có thể là hoàng thượng,
cũng có thể là chính Lục Thất Sinh.
Nhưng có điều Mạc Tĩnh không hiểu, hắn về đây cũng đã 2 tháng, vậy mà chưa từng đến viếng mẹ mình, cũng không hề đến điện Châm
Thân - nơi lúc mẹ hắn còn sống đã ở!
Ha! Đó là lí do người tốt luôn làm cô thấy sợ hãi, trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người! Trái tim của Lục
Thất Sinh, chính là đã thay đổi rồi, còn về việc đã thay đổi
như thế nào, chính cô cũng không đoán trước được.
Nếu trong tương lai, có người cô không muốn đối phó nhất, thì cô
không hi vọng kẻ đó là Lục Thất Sinh. Đối với kẻ đã trải qua
nhiều bi thương trong quá khứ, sức mạnh của họ là tiềm tàng,
cũng là bí ẩn, cô sẽ không dại dột nghênh chiến nếu kẻ thù cô không nắm chắc được.
Đối với Lục Mã
Tự, cô cũng không hi vọng Lục Thất Sinh và hắn sẽ là kẻ thù,
bởi cả hai người đều là những kẻ kỳ tài trong giới kỳ tài,
mà con đường phía trước, cô rất có thể phải đi chung cùng Lục
Mã Tự, vậy nên càng không muốn đụng độ nhân tài!
Tuy nhiên, khả năng này là rất cao! Lục Mã Tự có ý định tranh
giành ngôi vua, điều đó cô biết được khi ở bên cạnh hắn mấy
tháng qua, còn Lục Thất Sinh, hắn hiện tại đang là Thái tử,
ngôi vị hoàng thượng gần như đã nằm trong tay hắn. Nếu thật sự phải tranh giành, cô rất không muốn đả thương Lục Thất Sinh, vì dù sao đó cũng là kẻ Hàn Mạc Tĩnh yêu thương một đời!
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, nhìn Lục Mân Canh và các hoàng tử cười
vui vẻ, nhìn Lục Mã Tự và Lục Thất Sinh nhìn nhau. Cô chợt
ngộ ra, bầu trời trong xanh, đẹp đẽ ngày hôm nay chỉ là dự
kiến cho một cơn bão ở một tương không xa. Mà trong cơn bão đó,
máu và chết chóc là mưa, cô đứng giữa cơn mưa đó, tìm kiếm
lối thoát cho riêng mình. Nếu được lựa chọn, cô vẫn muốn lựa
chọn sống một cách thoải mái đến lúc quay về, còn hơn sống
trong cảnh huynh đệ tương tàn, ra tay chém giết lẫn nhau chỉ vì
một chiếc ghế!
Cũng không phải cô chưa
từng thấy cảnh người ta chém giết lẫn nhau, cô không sợ, cũng
không hề thấy khó chiu. Chỉ là bàn tay cô cho đến bây giờ đã
nhuốm máu nhiều người, vì được sống, cô đã không từ thủ đoạn, cô hi vọng Lục Mã Tự sẽ không sống như cô, ngày ngày đề
phòng, giờ giờ đề phòng. Anh em suy cho cùng cũng mang cùng một dòng máu, cô hơn ai hết khao khát có huynh đệ, có chị em, anh
em, nhưng cô đã mất một người chị em tốt rồi, cô không muốn
những người này cũng giống cô.
Trong lịch sử từng ghi lại một đoạn thời gian Lục gia chiếm bá
hoàng triều, xưng vương gây cơ nghiệp, cũng ghi lại nhiều trận
đại chiến máu lớn. Nhưng cô ở hiện đại lại không hề đọc qua,
nếu có hi vọng, cô hi vọng lịch sử sẽ không diễn ra như vậy,
Lục gia này cũng không mong có tên Lục Mã Tự!