Có điều, ở đây cô không ngờ có thể gặp lại Yến Thanh Hoa. Sau lần gây rối đó, hầu như Yến Thanh Bằng không thể lên triều nữa, con trai ông là Yến Thanh Hiếu lên thay. Nghe nói trong vòng 3 tháng
không thể ngồi, chỉ có thể nằm úp, còn đừng nói đến việc đi
lại.
Yến Thanh Hoa tốt hơn 1 chút, hôm
đó đánh nhẹ, nên vài tuần là khỏi. Hôm nay nàng ta đi cùng mẫu thân của mình Lạc Chiêu Nghiên.
Cũng may cô không ngồi cùng bàn với nàng ta, hazzz, vẫn còn may mắn chán!!!
Lúc cô tưởng chừng như sẽ không có ai gây rối thì 1 giọng nói vang lên:
Lạc Chiêu Nghiên có chút bối rối, bà ta hôm nay đến đây chỉ có 1 nguyên do duy nhất, chính là vì Hàn Mạc Tĩnh!
Phu quân của bà cùng đứa con gái Thanh Hoa mà bà yêu nhất đều bị
nàng ta hành hạ ra như thế này, bà muốn nàng ta phải trả giá.
Những tưởng là 1 người mưu mô sắc sảo, không ngờ là 1 tiểu cô nương
20 chưa hiểu sự đời. Hừ! Bà càng không tin bà sống 40 tuổi rồi vẫn không thể thắng con nha đầu mới lớn này! Hôm nay, quyết
làm nàng ta bẻ mặt.
Lạc Chiêu Nghiên
mặc dù đã 40 nhưng da dẻ hồng hào, nhan sắc mặn mà, không thấy nếp nhăn, bình thường có lẽ chăm sóc da rất tốt. Bất quá đẹp như vậy nhưng tâm địa xấu xa, ngọn lửa hận thù hiên cả lên mặt thế kia! =))) Muốn chơi? Bản cô nương chơi cùng bà, chơi chết bà thì dừng!
- Ta có nghe qua chuyện của
Hàn gia, không ngờ lại xảy ra bi kịch lớn đến vậy, Lục phu nhân chắc đã có quãng thời gian khó khăn nhỉ?
Mạc Tĩnh cười hờ hững, cô đáp:
- Yến phu nhân, trẻ nhỏ nói điều không nên nói thì không nên
chấp, nhưng người đã 40 tuổi nói lời không nên nói thì không
biết xếp loại nào đây? Người cũng đã lớn tuổi, hà tất nói
chuyện người trong cuộc không muốn nghe như vậy!
Lạc Chiêu Nghiên cứng mặt, quả nhiên là không đơn giản, miệng lưỡi sắc bén như vậy!
- Lục phu nhân nói phải, là ta không biết lựa chủ đề rồi! - Lạc Chiêu Nghiên tỏ vẻ hối lỗi nói.
Mạc Tĩnh cười như có như không:
- Mạc Tĩnh cũng nghe nói gần đây Yến tướng quân sức khỏe không
tồi, hôm nào Mạc Tĩnh có thời gian nhất định sẽ ghé qua hỏi
thăm.
Lạc Châu Nghiên nhất thời đen mặt,
nàng ta quả thật quá quắt mà, còn ngang nhiên nói như vậy. Phu
quân của bà không phải do nàng ta hại ư!
Nghĩ vậy nhưng bà vẫn nói:
- Đa tạ Lục phu nhân quan tâm! Lấy trà thay rượu, ly này ta kính
Lục phu nhân. - Vừa nói, Lạc Chiêu Nghiên vừa đưa 1 ly rượu về
phía cô.
- Nếu trong trà có độc thì ai uống vào cũng sẽ xảy ra chuyện
chứ? Không ai ở đây uống vào có điều gì khác thường, tại sao
ly của con lại như vậy?