Hàn Mạc Chinh im bật, ông sâu sắc nhìn đứa con gái trước mặt.
Cô là tinh hoa của ông và Tịnh Y, sao ông có thể không yêu bà ấy chứ?
Tịnh Y là người ông yêu đầu tiên, yêu đến sâu đậm, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bà ấy ra đi quá nhanh, khoảng thời gian đó, ông gần như sụp
đổ. Lâm Cúc Vân lại ở bên cạnh, an ủi, chăm sóc ông, trong
khoảnh khắc ông yếu mềm nhất, là bà ấy cho ông sự ấm áp. Làm ông yêu 1 lần nữa.
Bà ấy giống Tịnh Y, có lẽ là do di truyền, mỗi khi nhìn bà ấy, ông lại nhớ đến
Tịnh Y, nỗi nhớ ấy ăn mòn trái tim ông, ông khắc bà ấy lên
chính Lâm Cúc Vân.
Dù ông biết bà ấy lừa gạt ông, ông vẫn cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Hàn Mạc Chinh nhìn cô, trầm giọng nói:
- Tịnh Y là người phụ nữ ta yêu nhất trên đời này, cũng là
người ta áy náy nhất. Còn Cúc Vân, bà ấy bây giờ là tất cả
của ta! Ta yêu bà ấy thật lòng! Mẹ của con đã là quá khứ,
Cúc Vân mới là hiện tại và tương lai của ta!
Mạc Tĩnh đau đến tim gan, bàn tay cô đã run rẩy:
- Tất cả của cha sao? Vậy ..... con là gì của cha chứ?
Giọng Mạc Tĩnh thốt ra thật bình tĩnh, nhưng nghe sao lại nặng nề và đau đớn đến như vậy?
Hàn Mạc Chinh nhất thời ngây người.
Con là gì của cha sao?
Mạc Tĩnh, con là cả cuộc đời của ta, là người mà ta có thể đánh đổi cả sinh mạng, là người duy nhất ta không thể làm thương
tổn....
- Mạc Tĩnh, xem như là nể mặt cha, cho Cúc Vân và Mạc Na, Mạc Châu, Mạc Chí 1 con đường sống được không?
Mạc Tĩnh nắm tay đến tê rần, trong con tim 1 mảnh lạnh giá, trái
tim cô nguội ngắt, phảng phất như tảng đá trong băng cực.
Cô cười, cười đến quá mức mỉa mai, quá mức kinh dị:
- Cha, con đã phế đi căn nguyên của Lâm Mạc Chí rồi, cũng đã rút gân tay gân chân của hắn ta, cha nghĩ hắn ta sống vẫn còn có
thể đi lại? sinh cháu cho cha sao?
Hàn
Mạc Chinh kinh ngạc, ông chưa từng nghe chuyện này, nhất thời ông cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải Mạc Tĩnh,
người con gái ông yêu thương, mà chính là 1 con ác quỷ, là tu
la đến từ địa ngục.
Mạc Tĩnh mặc kệ Hàn Mạc Chinh, lòng cô đã nguội lạnh, cô lạnh lùng nói:
- Con đã từng nói: Đừng ai đụng đến giới hạn của con, Lệ Anh
dù không phải là giới hạn của con, nhưng nàng ấy cũng là thứ
ai cũng không nên đụng vào. Mà các người, đã hại chết nàng
ấy, cha nghĩ con có thể tha được sao?
- Con bây giờ là đích tôn trưởng nữ Hàn gia, cha à, người đã không còn tiếng nói nữa rồi.
- Về phần mẹ con Lâm Cúc Vân, cha đừng cố gắng cứu họ nữa, con
sẽ để họ ở Hàn gia, nhưng là với 1 thân phận khác, là bọn họ ép con làm tới bước đường này, đừng trách con vô tình, là
bọn họ hữu tình trước.
Xong, Mạc Tĩnh
đứng dậy, cô bước chân ra khỏi phòng khách, ly trà đã nguội, cô cũng không buồn dùng. Trước khi đi cô chỉ để lại 1 câu: