Ánh trăng chiếu vào phủ Hàn gia, các xác chết khi chiều đã biến
mất không chút dấu vết, không còn những vết máu, thậm chí cả 1 mảnh vài cũng không có, người người đi qua đi lại làm việc,
phảng phất như ở nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì kinh thiên
động địa vậy.
Mạc Tĩnh tao nhã hớp trà, bên cạnh cô Bạch Trúc cung kính nói:
- Tại sao con lại dám làm như vậy? Tại sao lại dám giết người trong Hàn gia!
Mạc Tĩnh lúc này mới ngước mặt lên nhìn ông, trong đôi con ngươi kia 1 mảnh lạnh giá, giọng nói của cô vang vọng như chốn u cốc
hoang vu:
- Con là người đứng đầu Hàn gia, có cái gì mà không dám chứ?
Hàn Mạc Chinh càng tức giận hơn:
- Có phải ta đã chiều con đến phát hư rồi không? Dám giết người trong Hàn gia, bây giờ cả kinh thành đều đã biết cả rồi, họ
sẽ nghĩ như thế nào về Hàn gia chúng ta?
Mạc Tĩnh vẫn bình tĩnh nhìn ông, trong ánh mắt bình tĩnh không 1 gơn sóng:
- Con nói cái gì? Con đừng quên, con cũng là người Hàn gia!
Mạc Tĩnh cười giễu cợt:
- Cha à, con trước giờ chưa từng xem trọng 2 chữ "Hàn gia", đối
với con, nó là thứ gián tiếp giết mẹ con, còn trong mắt con,
nó chẳng đáng 1 phân lượng nào cả!
Hàn Mạc Chinh tức muốn hộc máu, ông cảm thấy hít thở không thông, liền đưa 1 tay lên trước ngực, nói:
- Dù là như vậy, con cũng không thể nào giết hại bao nhiêu người vô tội được! Đó đều là những người đã theo Hàn gia hàng chục năm. Con sao có thể tàn nhẫn như vậy!
Mạc Tĩnh tiếp tục cười, nụ cười đạt nơi khóe môi những không đạt đáy mắt:
- Thứ con lấy của Hàn gia là những mạng người vô tội, là những người lâu năm thân cận. Còn Hàn gia lấy của con là mẫu thân,
là thân phận, là địa vị, là ..... Lệ Anh.
- Năm xưa mẹ chết là do bị hạ độc, 1 người ở đây cũng đừng
nghĩ không liên quan, họ không đứng ra tố cáo Lâm Cúc Vân mà còn đứng về phía bà ta. Đó là người của Hàn gia sao?
- Con 20 năm qua sống khổ sở, bị đày đọa, xem thường, cũng là
bọn họ không ra tay giúp đỡ. Đó cũng là người của Hàn gia?
- Còn bây giờ, Lệ Anh vùng vẫy trước cái chết, bọn họ cũng
chỉ biết đứng nhìn. Đối với cha, con giết bọn họ là vô tội,
vậy thì thứ mà con nhận được cho đến bây giờ là cái gì??? Con không vô tội sao? Mẹ của con không vô tội sao? Lệ Anh không vô
tội sao?
Câu cuối cùng Mạc Tĩnh gần như gầm lên, mắt của cô đã nổi lên 1 tầng sương mỏng, nhưng cô vẫn
cắn răng nuốt vào trong, chớp mắt, vươn đi khóe lệ nơi mí mắt.
- Cha nói con tàn nhẫn, vậy thì bọn họ được tính là cái gì? Hả Cha?