Cô tiến lên trước, nhanh chân bước về phòng của mình.
Từ khi cô đi khỏi Hàn gia, Lệ Anh vẫn luôn ở trong căn phòng này, 1 là thay cô giữ gìn căn phòng của Mạc Tĩnh thật, 1 là ở đây
là nơi duy nhất cô tin tưởng trong Hàn gia, còn có giấu diếm bí mật, bức tranh lần trước chính là bí mật đầu tiên, cô càng
không thể để người ngoài can thiệp vào được.
Đập vào mắt Mạc Tĩnh đó là 1 cô nương mang bộ đồ màu trắng, tóc
xõa dài che đi nét mặt, đầu cô cúi gằm, cô treo trên xà ngang
với sợi dây quấn quanh cổ.
Đây.... là Lệ Anh sao?
Trong phút chốc đó, Mạc Tĩnh như cảm thấy chân cô vô lực cứng như
thép, nặng như chì, bản thân bị cái gì đó đè nơi lồng ngực,
cô mở to mắt, trong mắt hoàn toàn chấn động
Người trên xà ngang đó là Lệ ANh sao? đôi mắt to như lưu ly của Mạc Tĩnh đã có 1 tầng sương mỏng....
Lệ Anh.... Lệ Anh của cô.... tại sao lại thành như thế này.
Cô gái trước mặt này.... không.... không thể nào là Lệ Anh được!
Các gia nhân nhìn nhau, rồi cùng tiến lên. Cô gái trên xà ngang được đưa xuống, Mạc Tĩnh đến gần, sau khi thấy khuôn mặt quen thuộc
ấy, nước mắt tức thì trào ra...
Là Lệ Anh.... là Lệ Anh của cô? Thật sự là em ấy!!!!!
Nước mắt không báo trước cứ tuôn ra, cô chấn động....
Tại sao? Tại sao? Sao lại thành ra như vậy?
Không phải 3 tuần trước cô còn với em ấy hẹn nhau ở quán trà sao?
còn nói chuyện rất vui vẻ, em ấy rất tốt mà, sao đột nhiên
lại biến thành như thế này? Tại sao lại tự tử chứ?
1 lúc sau, Mạc Tĩnh nuốt ngược nước mắt vào trong, cô lên tiếng, giọng nói đã hoàn toàn âm độ, rét lạnh như gió bắc cực:
- Tất cả tập trung tại đại sảnh Hàn gia, không được thiếu 1 ai!
Sau đó, cô ngiêng đầu sang Bạch Trúc, kiềm nén nỗi đau nói:
- Đem nàng ấy đi mai táng!
Bạch Trúc vốn là 1 người lạnh lùng, đi cùng với Mạc Tĩnh bao lâu
nay, cô sớm đã quen đạm mạc và bình tĩnh, nhưng người chị em
tốt của cô, - lệ Anh đã thành ra như vậy, cô thật sự đau lòng., mặt cô cúi gằm:
- Dạ! - Bạch Trúc trả lời!
Nhìn thi thể của Lệ Anh được chuyển đi, tim Mạc Tĩnh lạnh ngắt,
nét mặt cô đã sớm âm trầm, ánh mắt cô nổi lửa, hoàn toàn là
dấu hiệu sắp nổi bão.
Lệ Anh! Ta nhất
định sẽ đem kẻ hại chết em mai táng cùng! Em có xuống suối
vàng, chị cũng sẽ cho kẻ đó đi theo làm hạ nhân cho em em.