Mạc Tĩnh quyết định lùi hôn lễ sau 15 ngày không phải là không có
lí của cô, chuyện trong Hàn phủ có rất nhiều thứ phải sắp
xếp, chẳng hạn như: hạn chế 1 số quyền hạn của mẹ con Lâm Cúc Vân, Lệ Anh sẽ là tai mắt của cô ở đây, cô cho em ấy làm nữ
hầu cao nhất trong phủ, cũng để khỏi bị bắt nạt từ những
người khác, cô cũng lấy từ đám nô tỳ có võ công kia 1 người -
Bạch Tâm, nàng ấy sẽ ở bên cạnh Lệ Anh, dạy cô 1 số thứ, Lệ
Anh quá đỡn thuần, điều đó là rất tốt nhưng nếu như con bé
sống trong thế giới này, thì phải học cách trở thành 1 con
người khác, ít nhất là phần lương thiện ấy phải được ẩn giấu ở 1 nơi khác!
----...-----...---------......--------..---
15 ngày sau, cả kinh thành nô nức đón mừng hôn lễ, Mạc Tĩnh ngồi trong căn phòng của cô, ngắm nhìn chính mình trong gương, cô mang bộ đồ dành cho tân nương màu đỏ, đội chiếc mũ miện vàng óng
ánh cùng chiếc khăn trùm dài màu đỏ che ngang mặt, có nằm mơ
Mạc Tĩnh cũng không bao giờ cho rằng mình lại lâm vào tình
cảnh này, mang bộ y phục mà cô chỉ có thể thấy trong phim, rồi còn phải làm tân nương cưới 1 gã khó ưa nữa chứ!! Cuộc đời
của cô cứ phải dẫm cức chó mà đi thế!!!
"..."
Tiểu thư, cô chỉ xinh đẹp khi không nói câu thứ 2 -.-
Ta còn đang muốn chửi thề đây, ĐCM !!!
"..."
Lệ Anh nhìn cô, cắn chặt môi, ngăn không cho những dòng lệ tuôn trào, Mạc Tĩnh thấy vậy, xoay người, nói:
- Lệ Anh, em đi theo ta từ nhỏ đến lớn, hôm nay là ngày ta xuất
giá theo phu quân, không phải em nên vui cho ta sao? Sao lại khóc?
Lệ Anh nhìn cô, khóc càng lợi hại hơn, nước mắt đã không tự chủ lăn trên gò má:
- Tiểu thư, nô tỳ muốn được đi chung với người, người đem theo nô tỳ đi!
Mạc Tĩnh cười, nụ cười nhẹ như lông hồng, kiêu sa, lộng lẫy:
- Lệ Anh ngoan, nơi này vẫn có việc em phải làm, còn căn phòng
này nữa, em phải thay ta giữ gìn nó, giữ gìn cả Hàn gia này!
- Nhưng tiểu thư, em sợ, không có người bên cạnh, em rất sợ!
Trọng trách lớn như vậy, em không thể làm mà không có người. -
Lệ Anh nói trong tiếng nấc.
- Ta từng
nói với em, ở một thời điểm khác ta sẽ có 1 cơ hội khác ,
còn ở thời điểm này, cơ hội là của em! Hãy tin vào chính bản thân mình!
Mạc Tĩnh nhìn sâu vào trong mắt Lệ Anh, đôi tay đặt lên đầu nàng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc, cô nói 1 chữ thì thầm:
- Tạm biệt!
Nói xong, cô đứng dậy, hướng phía cửa bước tới, để Lệ Anh ngồi
đó, nhìn theo bóng lưng Mạc Tĩnh, ánh mắt phủ 1 lớp nước,
tiếng nàng vang lên ngắt quãng :
- Tiểu thư, tạm biệt!
Mạc Tĩnh ra khỏi phòng, cô bước ra khỏi phủ Hàn gia, như 1 lần lưu
luyến cuối cùng, cô dừng chân, quay đầu, nhìn nơi mình đã đặt
bước chân đầu tiên đến, Mạc Tĩnh vốn không có cảm tình bao
nhiêu với nơi này, vì thế cô nhìn bằng ánh mắt khá hời hợt,
thế mà có người tưởng cô lưu luyến không buông, vội vàng chạy
đến an ủi:
- Mạc Tĩnh à, con cũng chỉ
là xuất giá theo chồng, cũng đâu phải đi luôn, con có thể
thường xuyên về đây chơi mà!
Mạc Tĩnh
mỉm cười xinh đẹp, cô vốn đã nhan sắc tinh tế,hôm nay trang điểm lại càng thêm mĩ lệ, nụ cười của cô đạt nơi khóe môi, nhưng ý cười không đạt đến khóe mắt, thoang thoảng như nắng mùa xuân
lại trầm lặng như gió mùa thu, cô chầm chậm nói:
- Đúng vậy nương, con sẽ về đây thường xuyên, chúng ta thời gian
còn dài! - Sau đó, Mạc Tĩnh nghiêng người, đến sát tai Lâm Cúc
Vân, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng làm sống lưng bà
lạnh toát :
-Nhưng mà, con không có ở
đây người cũng đừng lật lọng quá, đừng mong trèo cao té đau
đấy, và người cũng nên nhớ, dù có đi đâu con cũng mãi là
người mang họ Hàn!
Lâm Cúc Vân mặt tái
xanh lợi hại, con nha đầu này, đến lúc đi rồi vẫn không quên
châm chọc bà. Ý tứ của nó sao bà không nhận ra chứ, mấy hôm
nay, Hàn gia sớm đã không còn là Hàn gia lúc trước nữa rồi,
Hàn Mạc Tĩnh đã nắm nó trong lòng bàn tay, bây giờ khắp nơi
trong phủ đều có tai mắt của nàng ta, bà không thể làm gì qua
mặt được nó!
Nói xong, Mạc Tĩnh buông
rèm, cô bước lên xe kiệu, bà mai liền khởi giá, đích đến tiếp
theo của cô chính là phủ Tứ gia!