Chu Cẩm nằm trên giường, cô mơ màng thấy
một người đàn ông mang vest đen đứng trước giường mình, nhưng anh ta lại quay mặt với cô, làm cô không nhìn ra được là ai.
Người truyền tới từng đợt nóng ran, người trước mặt lại không nhìn
thấy, nỗi bứt rứt trong lòng Chu Cẩm càng cao, cô nhân lúc
người đó không nhìn thấy, đưa tay lên xé váy của mình.
Váy nhiều, thật nóng!!!
Chu Cẩm cứ xé như vậy, đến khi váy trên người mình ít dần, ít
dần đi, chỉ còn lại đúng một lớp vải mỏng manh.
Lúc này, Diệp Mặc nhìn qua, hắn còn đang lo lắng không biết làm
thế nào, thì đột nhiên thấy Chu Cẩm đang xé váy, Diệp Mặc
hoảng hốt, cầm lấy cánh tay đang làm loạn của cô.
Bị buộc dừng lại, Chu Cẩm òa lên nức nở:
- Đừng.... huhu.... nóng lắm! Nóng mà!!!
Tiếng kêu Chu Cẩm vừa nỉ non lại vừa nhỏ xíu, trông như một con mèo
yếu ớt đang phản kháng, khiến tai Diệp Mặc đỏ bừng.
Chu Cẩm mơ màng đã nhìn thấy chút ít người đàn ông đó, trong vô
thức, cô xác định người này rất quen thuộc, liền đưa tay với
lấy cánh tay anh ta, nói:
- Cứu với!! Nóng, nóng quá!!
Thuốc đang phát huy tác dụng, khiến cơ thể Chu Cẩm như một cái lò sưởi, bốc cháy ngùn ngụt.
NHận thấy người đàn ông trước mặt vẫn đứng đực một chỗ như vậy,
Chu Cẩm nhíu mày khó chịu, cô cố gượng người dậy, lần mò theo cánh tay của DIệp Mặc, trèo lên người hắn, ôm lấy cổ hắn.
Diệp Mặc bị cô hành động bất ngờ, không kịp phản ứng, chỉ có thể theo phản xạ ôm lấy người cô.
Chu Cẩm dựa vào làn da nơi cổ mát rượi của Diệp Mặc, dụi dụi
không ngừng, lúc này, thuốc phát huy mạnh mẽ, nó kích thích
từng sợi dây thần kinh của Chu Cẩm, ý niệm trong đầu cô hoàn
toàn bị khống chế.
Chu Cẩm theo ham muốn của bản thân, đưa miệng cắn vào tai của Diệp Mặc, còn liếm láp, cánh tay cô thì sờ soạn đến cổ áo vest
của hắn, muốn mở áo vest phía ngoài ra.
Diệp Mặc bị cô khiêu khích, chẳng biết làm gì, cứ thế bất động để cô sờ soạng.
Chu Cẩm thấy người đàn ông này như vậy liền không thích, cô bắt
đầu làm nũng, khi mở được chiếc áo vest ra, Chu Cẩm liền ngước mặt, nhắm môi Diệp Mặc đưa tới.
Nụ hôn của Chu Cẩm rất khác Diệp Mặc, bởi đây là lần đầu tiên cô hôn một người, nhưng lại bị thuốc chi phối, vậy nên không hề
có kĩ thuật gì, chỉ hôn môi theo đúng nghĩa đen của nó, chính
là đưa môi chạm vào.
- Đừng sợ, Cẩm nhi, ta sẽ không bao giờ làm đau nàng.
Trong cơn mê mang, Chu Cẩm cảm tháy dường như có ai đang vuốt ve cô,
kí ức khắc sâu cuối cùng trước khi cô không còn nhớ được gì,
chính là người đàn ông ôm lấy cô và trao cho cô những nụ hôn
nồng cháy.
Đêm hôm đó, ánh trăng vẫn sáng rực ngoài trời đêm, những vì sao
trên trời nấp mình sau những đám mây, không dám ló đầu nhìn
xuống.
Trong căn phòng, hai người của hai thế giới, một lần nữa.... hòa làm một!