- Trên Thiên giới cái gì cũng có, cái gì cũng đẹp, nhưng làm sao sánh bằng thứ tự nhiên trong đất trời chứ.
Thiên giới được làm từ sáu tộc, mỗi tộc một công dụng, giống như
hoa và không khí ở đất trời này vậy, đều được làm từ bàn tay của Hoa tộc, thế nhưng, cũng chỉ là sản phẩm do tiên nhân tạo
ra, đẹp vẫn đẹp nhưng thiếu mất sự tự nhiên trong sáng như ở
nhân gian!
Hạch Hiền chính là không hiểu, tại vì sao cô gái này lại cứ phải
hi sinh vì người khác như vậy! Mục đích tìm kiếm các chòm sao
hộ vệ, không đơn thuần chỉ là bảo vệ cô ấy, mà hơn cả, chính
là muốn những người bên cạnh không bị liên lụy. Tưởng bà không
biết?
Cứ phải làm như vậy mới có thể tốt hơn được ư?
Từ việc tìm kiếm Hoa Sao, rồi đến việc tiêu diệt Meduse, rồi hồi
sinh người phàm, còn chuyện gì mà cô gái này không dám làm
nữa đây?
Lên
núi gặp quái vật không sợ, tiêu diệt ác quỷ cũng không sợ,
hồi sinh người từ cõi chết gánh lấy hậu quả cũng không sợ.
Trên trời dưới đất, Quan âm hay là DIêm Vương, cô gái này cũng chán sống hay sao mà cứ đụng đến?
Yên ổn sống một cuộc sống bình thường, giản đơn không được sao?
Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, lên tiếng:
- Tôi luôn tin vào lựa chọn của mình, dù là trong hoàn cảnh
nào, tôi cũng có thể đưa ra quyết định, chỉ là... trong thời
khắc cấp bách như bây giờ, tôi không thể nhàn nhã lựa chọn
bình thường được, tôi tin rằng, trong những khó khăn bóng tối,
ông trời sẽ cho tôi một tia ánh sáng hi vọng!
Hạch Hiền tưởng cô không muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người bình thường sao?
Nhưng mà, cuộc sống của Hàn Mạc Tĩnh từ khi sinh ra đã không thể
dùng hai từ bình thường để hình dung rồi. Và cuộc sống của cô khi từ hiện đại xuyên không đến đây cũng không còn bình thường
nữa rồi!
Hai
số phận, hai con người, cứ như thế gắn kết vào nhau, nếu bây
giờ cô rời đi, vậy thì ai sẽ thay Hàn Mạc Tĩnh làm nốt sứ
mệnh của cô ấy?
Cô từng ích kỉ muốn quay trở về hiện đại, muốn sống cuộc sống
của mình, nhưng rồi, cô nhận ra, cuộc sống của cô chỉ thật sự
bắt đầu khi sống ở trong thân thể của Hàn Mạc Tĩnh mà thôi!
Không biết từ lúc nào, cô đã coi nó như một rồi, không còn là tôi
và bạn nữa, mà đã trở thành chính bản thân cô.
Huống hồ, khi cô ở hiện đại, cô mới nhìn nhận cảm xúc thật của
bản thân mình, khoảng cách mấy ngàn năm, mấy vạn năm giữa cổ
đại và hiện đại đã làm cô biết trong vô thức cô yêu Lục Mã Tự như thế nào. Cô.... không thể từ bỏ chàng ấy được.
Lúc trước cô dùng mọi thủ đoạn để được sống tiếp, nhưng bây giờ,
bên cạnh của cô, cô còn muốn bảo vệ nhiều người nữa, cô buộc
phải có năng lực để bảo vệ họ.
Vậy nên, cô không phải hi sinh vì người khác, mà là cô hi sinh vì
chính nguyện vọng của cô, nguyện vọng mọi người luôn luôn bình
an.....
Mạc Tĩnh cười, cô chợt nhìn ra những bông hoa đằng xa, vui vẻ nói: