Phượng Hoàng Lửa
Chương trướcChương tiếp
Mạc Tĩnh đi đến phòng khách, khi nhìn thấy Hàn Mạc Chinh liền cúi đầu nhẹ một cái, sau đó tiến về phía chỗ ngồi.
Hàn Mạc Chinh cười gượng, lên tiếng:
- Tĩnh nhi lâu quá không gặp!
Mạc Tĩnh cười lễ phép đáp lại:
- Đúng là lâu quá không gặp, bác Hàn!
Xưng hô của cô vẫn xa cách như vậy, trong phút chốc khiến Hàn Mạc
Chinh buồn rầu, ông thở dài, ngồi xuống ghế của mình.
Bạch Hoa mang lên cho Mạc Tĩnh một tách trà hoa lan, cô cầm lên uống
một hơi, rồi nhìn Hàn Mạc Chinh, thẳng thắn hỏi:
- Không biết hôm nay bác Hàn đến đây là muốn cái gì?
Hàn Mạc Chinh nhìn cô, nét buồn thoáng qua đôi mắt, nhưng nhanh chóng mất đi, ông lên tiếng đáp:
- Tĩnh nhi, hôm nay ta đến đây là muốn cầu xin con một việc.
Mạc Tĩnh không nói, chỉ tiếp tục nhìn ông.
- Con..... có thể nào tha cho Cúc Vân và Mạc Na, Mạc Châu, trả
lại cho bọn họ cuộc sống bình thường có được không?
Mạc Tĩnh nghe sao thật buồn cười, cô thở hắt ra một hơi, nói:
- Bác Hàn hiểu lầm rồi chăng? Mạc Tĩnh chẳng giam cầm ai cả, tha thế nào được?
Hàn Mạc Chinh nhìn cô,nói tiếp:
- Tĩnh nhi, ta biết con hận ta và Cúc Vân, cũng hận Hàn gia, nhưng mà.... Mạc Na và Mạc Châu là vô tội mà!
Mạc Tĩnh nhếch môi, hôm nay quả thật là có nhiều chuyện cười rồi, nó khiến cô cười sắp đau bụng đây này!
Từ khi nào cô là người có tội, những người kia là vô tội rồi?
Thế giới loạn hết rồi chăng?
Mạc Tĩnh cười lạnh, cô lên tiếng:
- Hận Hàn gia sao? Ông sai rồi! Tôi chưa bao giờ hận Hàn gia cả,
thứ tôi hận chỉ có những người đã làm cho mẹ tôi và tôi ra như ngày hôm nay, trùng hợp làm sao, lại cùng là người Hàn gia
chứ!
- Tĩnh
nhi....... - Hàn Mạc Chinh đột nhiên đứng dậy, ông vừa lên tiếng
muốn nói thì Mạc Tĩnh cũng đứng lên theo, cắt ngang lời:
- Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó nữa, ông nghe không cảm thấy
buồn nôn à! Những người đó đã đối với tôi như thế nào, trong
đầu tôi vẫn còn giữ nguyên kí ức, ông đến đây nói tôi muốn tha
cho họ sao?
-
Hàn Mạc Tĩnh tôi chưa bao giờ nợ bọn họ, là bọn họ nơ tôi của ngày hôm nay. Thứ bọn họ từng có được cũng chỉ là cướp từ
tôi mà thôi! Ông kêu tôi trả tự do cho bọn họ sao? Bất cứ ai trên đời này có quyền được tự do thì chính bọn họ là ngoại lệ
mà không thể nào tự do được!
Mạc Tĩnh gầm gừ lên tiếng, cô nói với giọng vô cùng lạnh ngắt, khiến Hàn Mạc Chinh câm nín.
Ông đưa tay lên chạm vào bả vai cô, nói:
- Nhưng con đã giết bao nhiêu người rồi, Cúc Vân và Mạc Na, Mạc
Châu cũng đã chịu khổ đủ rồi, con còn muốn như thê nào nữa?
Mạc Tĩnh hất cánh tay của Hàn Mạc Chinh xuống, mặt cô lạnh tanh:
- Đủ? Thế nào là đủ? Năm đó bọn họ áp bức tôi, đày đọa tôi
có từng nghĩ là đủ hay chưa? Làm sao? Bây giờ mới chịu khổ
một chút là không vượt qua nổi rồi? Cầu xin ông chạy đến đây
để nói tôi tha à?
- Con giết Mạc Chí rồi, cũng đày đọa Mạc Châu đủ rồi, bắt Cúc Vân chịu khổ cũng đủ rồi, con giết người Hàn gia, chẳng lẽ
con nghĩ đó là điều mẹ con trên trời muốn hay sao??- Hàn Mạc
Chinh lập tức hét lên.
Tiếng hét của ông rất lớn, gần như trong ngoài phòng khách đều có thể nghe được.
Đương nhiên Mạc Tĩnh đã nghe, cô còn nghe rất rõ.
- Giết Lâm Mạc Chí là bởi vì hắn ta đã đụng tới đồ của con,
năm đó tôi giết hắn và những người nhìn mà không cứu Lệ Anh
đều là đúng cả, cho dù tôi có quay thời gian lại lúc đó, tôi
vẫn sẽ làm như vậy.
Vừa nói Mạc Tĩnh vừa bước gần đến chỗ Hàn Mạc Chinh:
- Còn nữa, ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi. Đừng cho rằng
ông hiểu mẹ tôi đến vậy! Lúc mẹ tôi mất ông đã làm những gì
tôi chưa hề quên đâu, kể cả những gì ông làm với tôi, tôi cũng
vẫn nhớ. Lệ Anh theo tôi 20 năm, nhưng lúc tôi đau, cô ấy bên cạnh tôi, những lúc tội bị mẹ con Lâm Cúc Vân đánh, là cô ấy che
chở cho tôi, những lúc tôi khóc, cũng là cô ấy khóc cùng tôi.
Bọn họ nghĩ bọn họ là ai mà dám cướp cô ấy từ tay tôi đi
chứ!!!!!
Câu cuối cùng Mạc Tĩnh như hét lên thật, ông tưởng mình ông muốn hét sao? Tôi cũng có thể hét cho ông xem đấy!
- Ông nhìn thấy bọn họ làm gì với tôi, vậy ông đã bao giờ lên
tiếng ngăn cản hay chưa? Hay là ông chỉ biết đứng bên ngoài
nhìn???? Sáng đi tối về vậy ông có từng nghĩ rằng tôi ăn cơm
đầy đủ, nằm đắp chăn ấm hay không? Đừng nói hai chữ đủ với
tôi, lúc đó tôi thiếu thốn như thế nào ông còn chưa biết hết
đâu!
- Hàn gia định đã là của Hàn Mạc Tĩnh, ông muốn tha cho mẹ con bọn họ
thì còn phải thông qua tôi, đừng hòng sau lưng tôi mà che chở cho bọn chúng, lần này, nếu như ông dám nhúng tay vào, thì tôi sẽ không khách khí đâu! Dù là Hàn Mạc Tĩnh, hay là Lục Tứ phu
nhân, tôi cũng sẽ chơi bọn họ tới cùng!
Chương trướcChương tiếp