Phượng Hoàng Lửa
Chương trướcChương tiếp
*Ở chap trước, Tiêu có viết sai ở một nhân vật, vì Bạch Hương đã
bị bắt cùng Bạch Hiểu rồi, nên người đi với Bạch Hoa là Bạch
Trúc mới phải! Tiêu đã sửa lại cả rồi, thành thật xin lỗi
mọi người vì lỗi này!*
------....-------------..--------------
Mạc Tĩnh ngủ li bì trong vòng tay của Lục Mã Tự cho đến khi cô về lại nước Trung Hoa của mình.
Mạc Tĩnh mơ màng mở mắt, vật cảnh xung quanh thật mờ.
Cô nhìn trần nhà có chút quen thuộc, liền nhận ra ngay đây là phủ Lục Tứ gia.
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, khi xác định đây chính là phủ Lục Tứ
gia, cô ngồi dậy từ trên giường, xỏ chân vào giày, muốn đi.
Đột nhiên, một tiếng nói truyền đến từ phía bên hông:
- Ngươi vừa dùng một lượng lớn sức mạnh, ngủ thêm lấy sức đi!
Mạc Tĩnh nghiêng mặt nhìn qua, là Hạch Hiền.
Hạch Hiền mang một bộ đồ màu xanh biển, tóc dài màu trắng xõa
dài xuống eo, bà ta đứng nhìn trông ra cửa sổ, khá khuất tầm
nhìn, làm Mạc Tĩnh không nhìn thấy!
Cô nghi hoặc nhìn bà ta, hỏi:
- Ta về phủ từ lúc nào? Sao bà lại ở đây?
Hạch Hiền quay lại, bà chậm rãi tiến đến bàn, rót một cốc trà rồi đem đến cho Mạc Tĩnh, vừa nói:
- ĐƯơng nhiên là Lục Mã Tự đưa ngươi về đây, à phải... còn thêm
ba bốn nô tỳ gì đó nữa, hình như tên là Bạch Lẫm, Bạch Vũ
Bạch Hương gì đó.......
Mạc Tĩnh nhận lấy ly trà từ trong tay Hạch Hiền, tiếp lời:
- Là đám Bạch Hiểu, bọn họ về từ Tây Vực rồi sao?
Hạch Hiền gật đầu, nói:
- Ừ, là bọn chúng đưa ngươi về đây từ Tây Vực mà, có lẽ là thoát ra được hoàng cung rồi!
Mạc Tĩnh đưa trà lên miệng uống, Hạch Hiền liền quay lại chỗ bàn, ngồi xuống, bà lại rót cho mình một ly trà khác.
Bây giờ, Hạch Hiền mới nhìn qua Mạc Tĩnh, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi hồi sinh Lục Mã Tự sao? Ta không thấy dấu ấn sinh mệnh của hắn.
Dấu ấn sinh mệnh là một kí hiệu của Thiên giới, đặc biệt là do
người Nhân tộc tạo ra, nó giúp các thần tiên thấy được sinh
mệnh của người phàm.
Lần trước, lúc Hạch Hiền cứu Mạc Tĩnh, đã gặp qua Lục Mã Tự,
lúc đó, vạch sinh mệnh của hắn, rất ngắn......
Lần này, gặp lại, vạch sinh mệnh đã biến mất rồi! Một khi dấu
ấn sinh mệnh biến mất, có nghĩa là người đó đã chết, thế
nhưng..... Lục Mã Tự hắn vẫn còn sống.
Giải thích cho điều đó, chỉ có một lí do, có người đã hồi sinh
hắn từ cõi chết..... và người muốn làm được điều đó, còn ai
ngoài Mạc Tĩnh chứ?
Chén trà vừa đưa lên miệng Mạc Tĩnh đột nhiên ngừng lại, cô mím
môi, đứng dậy, đi đến bàn, ngồi xuống bên cạnh Hạch Hiền, bình thản đáp:
- Phải! Là ta đã hồi sinh Lục Mã Tự!
Hạch Hiền nhíu mày, bà nhìn góc nghiêng của Mạc Tĩnh, nói:
- Phượng Mạc Tĩnh, ngươi còn có thể ngốc hơn nữa không? Ngươi hồi sinh một người đã chết à?
Mạc Tĩnh nhìn ly trà trên tay mình, mặt không biến đổi, trả lời:
- Không những là chàng ấy, mà còn là Bạch Hoa, Bạch Trúc......
những người ngày hôm đó đã chết, ta đều hồi sinh lại bọn họ
Hạch Hiền hốt hoảng, bà ta hét lên:
- Phượng Mạc Tĩnh, ngươi điên rồi! Sao ngươi có thể hồi sinh
nhiều người như vậy! Ngươi có biết hậu quả khủng khiếp thế
nào hay không hả?
Mạc Tĩnh bị hét đến ong cả lỗ tai, nhưng cô lại không hề phản kháng, cô im lặng nắm chặt ly trà, không nói.
Hạch Hiền bị sự im lặng của cô làm cho tức giận, nhưng bà lại cố
gắng kiềm chế giọng lớn mình lại, nhìn Mạc Tĩnh, hỏi:
- Ngươi làm thế nào hồi sinh được nhiều người như vậy? Tộc
Phượng Hoàng làm gì có năng lực hồi sinh người đã chết?
Mạc Tĩnh im lặng một hồi, rồi trả lời:
- Là Nữ Oa nương nương đã giúp ta hồi sinh họ!
Hạch Hiền nghe xong liền nhíu mày, bà nhìn Mạc Tĩnh, lặp lại:
- Nữ Oa nương nương?
Mạc Tĩnh gật đầu, bà liền ngạc nhiên hỏi:
- Nữ Oa nương nương đến gặp ngươi rồi? Nên là...... ngươi đã nhờ ngươi hồi sinh người đã chết sao?
Mạc Tĩnh tiếp tục gật đầu:
- Phải!
Hạch Hiền há hốc miệng, bà không lên tiếng phản bác được nữa, một tay Hạch Hiền đưa lên vò đầu mình, rồi bà nhìn sang Mạc Tĩnh, nói:
- Phượng Mạc Tĩnh, ngươi không biết sao, ngươi không nên hồi sinh Lục Mã Tự và đám người đó!
Mạc Tĩnh nghe đến đây liền nhíu mày, cô bây giờ mới quay sang nhìn Hạch Hiền, lên tiếng:
- Bà đang nói gì vậy?
Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, thở mạnh một hơi, nói:
- Lục Mã Tự, và đám người của ngươi, vốn..... không thể nào chết được đâu!
Mạc Tĩnh chau chặt mày lại, nhìn Hạch Hiền, hỏi:
- Tại sao ... là không thể chết?
Hạch Hiền đứng dậy, bà đi vài bước, vò đầu bứt tai, rồi nói:
- Tuy ta không biết là vì sao Nữ Oa lại đồng ý giúp ngươi hồi
sinh đám người đó, nhưng mà..... Lục Mã Tự... Bạch Hoa hay là
Bạch Trúc gì đó.... tất cả đều phải chết mới có thể sống
được.... Nói tóm lại là, bọn họ không chết, nhưng nhất định
phải chết mới sống tiếp được.
Mạc Tĩnh không hiểu nổi Hạch Hiền đang nói cái quái gì nữa, cô đứng dậy, đi đến chỗ bà, lên tiếng:
- Bà đang nói mâu thuẫn đấy, cái gì mà không thể chết, rồi chết mới sống được chứ?????
Hạch hiền nhìn Mạc Tĩnh, bà nhắm mắt cúi đầu, rồi lại ngước lên nhìn cô, nói:
- Đám người đó, bọn họ làm sao có thể chết được, bởi vì....
đó là các chòm sao hộ vệ của tộc Phượng Hoàng mà!
Chương trướcChương tiếp