Phượng Hoàng Lửa
Chương trướcChương tiếp
Khi mắt Mạc Tĩnh đối diện với người đó, cô ngạc nhiên lên tiếng:
- Nữ Oa!
Một người phụ nữ ngồi trên đài sen xoay vòng, trong tay cầm một
bình nước màu xanh ngọc, khuôn mặt hiền từ nhìn Mạc Tĩnh.
Khi nghe cô nói, người gật đầu:
- Phượng Mạc Tĩnh, ngươi ở dưới nhân gian bao lâu, cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô nghi hoặc nói:
- Nữ Oa nương nương, Mạc Tĩnh không hiểu người đang nói gì!
Nữ Oa đứng từ trên cao, mỉm cười với Mạc Tĩnh, trả lời:
- Tuy ngươi đoản mệnh, nhưng lại được một người bạn đến từ Thế
Giới khác giúp đỡ, hoàn thành sứ mệnh, số kiếp của ngươi sẽ
qua.
Mạc Tĩnh gật đầu, cô đáp:
- Nữ Oa nương nương, Mạc Tĩnh có thể làm, sứ mệnh gì cũng có
thể làm được, người là thần tiên mà, người hãy giúp cho Mã
Tự, con cầu xin người.
Đôi tay Mạc Tĩnh vẫn ôm chặt lấy Lục Mã Tự không buông, cô khóc
nấc thành từng tiếng, nghe vào sao thật đau lòng.
Nữ Oa đừng nhìn từ trên cao, bình tĩnh nói:
- Mạc Tĩnh, Phượng Hoàng Lửa số kiếp đã định là thiên sát,
những người bên cạnh ngươi, xác định đều phải ra đi.
Mạc Tĩnh lắc đâù, cô kiềm nước mắt mình lại:
- Nữ Oa nương nương, nhất định người có cách, Mạc Tĩnh có thể
làm bất cứ điều gì, chỉ xin người cho những người đã vì con
ngày hôm nay, một cơ hội được sống tiếp, họ không đáng phải
chết.
Nữ Oa nhìn cô, ánh mắt vẫn không gợn sóng, lên tiếng:
- Những người này, đều có công tiêu diệt ác quỷ Meduse, đó là
việc làm cao cả, nhưng Mạc Tĩnh, ngươi trả nổi không? Cái giá
của việc hồi sinh người đã chết, rất đắt!
Mạc Tĩnh không ngần ngại gật đầu, cô khẳng định:
- Mạc Tĩnh sẽ chịu hết, tất cả mọi thứ, cứ lấy số kiếp của
Mạc Tĩnh ra trả, nếu như kiếp này không đủ, vậy thì kiếp sau,
kiếp sau nữa, kể cả là số kiếp của con thế giới bên kia, con
cũng có thể cho. Chỉ xin người, Nữ Oa, hãy cho bọn họ được
trở về.
Nước mắt Mạc Tĩnh rơi trên má chảy dài, nóng hổi, trong lòng cô đau đến cực hạn.
Còn gì đau hơn nỗi đau khi nhìn thấy những người mình yêu thương
chết ngay trước mặt mình, cô nhìn gần trong gang tấc, nhưng lại
chẳng thể cứu được họ.
Nữ Oa nhìn Mạc Tĩnh, bất giác thở dài, người vung nhánh cây trong bình nước của mình xuống dưới, nước chạm vào những thi thể
nằm trên đất, khiến thân thể họ phát sáng.
Rồi những giọt nước bao lấy thân thể của họ, chữa lành những vết thương
Mạc Tĩnh sờ vào người Lục Mã Tự, nở một nụ cười vui vẻ mãn nguyện.
Xong, cô ngước đầu nhìn Nữ Oa, dập đầu cảm tạ:
- Đa tạ Nữ Oa nương nương!
Nữ Oa nhìn cô, nói:
- Phượng Mạc Tĩnh, số kiếp tổ tiên ngươi từ hàng ngàn năm trước đã phải hứng chịu lời nguyền Hồng Trần Kiếp, nó sẽ theo
dòng tộc của ngươi đến tận sau này.Hãy nhớ, sứ mệnh của
ngươi, kiếp này bắt buộc phải hoàn thành, nếu không vĩnh viễn
sẽ không được đầu thai.
Tay Mạc Tĩnh nắm chặt, cô nhìn Lục mã Tự, rồi nhìn sáng Nữ Oa, trả lời:
- Kiếp này của Mạc Tĩnh, đã từng nguyện sẽ không trở về hiện
đại, dùng hết khả năng của mình, sống cho nơi này. Nếu như đây
là quyết định sai lầm, thì Mạc Tĩnh sẽ một mình gánh chịu
tất cả, nhất định không oán không trách. Sứ mệnh, Mạc Tĩnh
cũng sẽ dốc tâm hoàn thành.
Nữ Oa gật đầu, thu nước trong bình của mình về:
- Ngươi giống hệt tổ tiên của ngươi, bất chấp tất cả rơi vào
vòng xoáy của ái tình. Phượng Mạc Tĩnh, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, mệnh Phượng Hoàng là cái giá phải trả cho toàn bộ sức mạnh to lớn của ngươi, ngày hôm nay, ngươi đã dùng nó để cứu
những con người này, ngày sau, nếu như ngươi chết, sẽ không thể
tự cứu mình được nữa! Nếu như ngươi không sớm rời khỏi người
mà mình yêu, thì chuyện như ngày hôm nay, vẫn có thể sẽ tiếp
diễn sau này.
Nói rồi, Nữ Oa xoay người, tòa đài sen bay hướng lên trời, biến mất......
Chương trướcChương tiếp