Mạc Tĩnh có chút không tin được vào những
gì mà Hạch Hiền vừa nói, cô há hốc miệng, đứng như vậy rất
lâu sau không nói được nên lời.
Mạc Tĩnh chớp chớp mắt, cô ngẩng đầu nhìn Hạch Hiền, lên tiếng:
- Rốt cuộc thì tại sao ta lại biến đổi chứ? Chẳng lẽ những con phượng hoàng khác đều như vậy sao?
Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, gật đầu, nói:
- Ừm, không chỉ riêng mình ngươi đâu, đây là gia đoạn mà tất cả
các Phượng Hoàng đều phải trải qua cả. Là chuyện sớm muộn
đều xảy ra mà thôi!
Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn Hạch Hiền, lên tiếng:
- Vậy thì tại sao chỉ có tộc Phượng Hoàng chúng ta có giai
đoạn biến đổi này chứ? Theo ta biết thì các tộc khác không có cái này mà?
Hạch Hiền mím môi, trả lời:
- Ta không biết tại sao giai đoạn biến đổi này chỉ mình tộc
Phượng Hoàng có, nhưng mà.... ta nghĩ có lẽ chính điều này đã làm nên sức mạnh của loài Phượng Hoàng, Mạc Tĩnh, ngươi cứ
coi như đây là một món quà do tộc của ngươi ban tặng đi!
Mạc Tĩnh thở hắt ra một hơi, cô có chút tự giễu lên tiếng:
- Món quà ư? Không hề! Đối với các ngươi, thì sự biến đổi của
dòng tộc mang ngọn lửa của Phượng Hoàng là một điềm lành cho
một sức mạnh to lớn có thể khống chế được Ma giới và cả vũ
trụ này, nhưng với ta thì đó là điềm báo cho một cuộc tàn
sát không hồi kết. Ma giới năm đó không phải cũng vì thứ sức
mạnh này mà truy cùng giết tận tộc của ta hay sao? Lúc đó,
không một tộc nào đứng ra giúp đỡ cả, là bởi vì các ngươi
cũng sợ hãi thứ sức mạnh này mà thôi! Bây giờ, bà nói với ta hãy xem như nó là một món quà được ban tặng ư? Tất cả những
việc biến đổi để gây ra những hậu họa khôn lường như thế thì
không phải là một món quà.... Mà nó là một lời nguyền! Đối
với ta, nó chẳng khác nào là một lời nguyền cả!
Hạch Hiền không thể lên tiếng trước lời nói của Mạc Tĩnh, bà bèn tiến lại đặt tay lên vai Mạc Tĩnh, nói:
- Mạc Tĩnh, ta biết ngươi tức giận, nhưng mà ....
Hạch Hiền nghe xong liền nhíu mày, bà nhìn Mạc Tĩnh, có chút không tin được, lên tiếng:
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi không phải lúc trước nói sẽ
không động lòng với hắn sao? Bây giờ ngươi đang làm trái với
lời nói của mình đấy?
Mạc Tĩnh liếm đôi môi của mình, lên tiếng:
- Ta biết, nhưng mà... ta không thể giữ được con tim của mình....
dù ngươi có nói như thế nào, hay chính bản thân ta hiểu rõ
điều đó là sai trái như thế nào... nhưng mà.... ta không thể
lừa dối con tim mình được nữa! Ta.... rất thích Lục Mã Tự!
Hạch Hiền mở to mắt ngạc nhiên, bà nhìn Mạc Tĩnh không nói nên lời.
Rốt cuộc thì, điều bà sợ rằng sẽ xảy ra rốt cuộc cũng xảy ra rồi!
Dù con người có mạnh mẽ tới đâu, dù Mạc Tĩnh có lí trí tới
đâu, dù cô có kiềm lòng mình tới đâu, thì cũng chỉ là một con người có trái tim mà thôi, rốt cuộc cũng không vượt qua nổi
hai chữ ái tình!
Mạc Tĩnh lại đi trên con đường của Phượng Tịnh Y, một lần nữa.... động lòng với người phàm.