- Tĩnh Nhi à, Mạc Na còn nhỏ, thật sự không hiểu chuyện, ta thay nó xin lỗi con, con sẽ không nể mặt ta chứ?
Hàn Mạc Tĩnh cười lạnh.
Ta chính là không nể mặt bà !!! Nhưng ngoài miệng cô lại lên tiếng:
- Ây da, nương à, người cần gì phải làm như vậy. Bất quá, con nể mặt người, tha thứ cho muội ấy......
Lâm Cúc Vân nghe đến đây liền nghĩ nàng sẽ tha cho con mình, thiết
nghĩ nó có thay đổi như thế nào cũng không thể không nể mặt
mình, vậy mà...
- Chỉ là, nội quy Hàn
gia là điều không thể không làm. Tội muội ấy dùng hình với con là có thể tha nhưng còn chuyện không vấn an Đại tiểu thư Hàn
gia, nó chính là lễ nghi, con không thể làm khác được! Người
đâu, lôi Nhị tiểu thư xuống, đánh 20 roi!- Hàn Mạc Tĩnh liền
không cho Lâm Cúc Vân cơ hội giải vây cho Hàn Mạc Na thêm câu nào.
Gia nhân nghe thấy liền tiến lên làm liền! Thật sự không thể đắc tội Đại tiểu thư.
Lâm Cúc Vân ngạc nhiên nhìn Hàn Mạc Tĩnh, bà quả thật không ngờ,
nàng ta chính là khôn khéo như vậy, liền không nể mặt bà như
vậy. Mỗi câu nàng ta nói ra đều là lễ nghi của Hàn gia, chí
lí chí tình, càng không thể chối cãi. Xem ra lần này Mạc Na
thật sự nên nhận lấy 1 bài học!
Thấy Lâm Cúc Vân nhìn mình, Hàn Mạc Tĩnh cư nhiên nhìn lại. Trong ánh mắt như muốn nói:
Ta đẹp chính là ta có quyền.
Mọi người: "..."
Lệ Anh: "..."
Có phải ta nhìn nhầm không?
Mà Hàn Mạc Tĩnh, trong cái nhìn của mọi người chậm rãi ngồi
xuống lại ghế của mình. Chưa kịp ngồi nóng ghế, lại thấy 1
đôi giày thêu hoa màu hồng trước mắt, ngước mắt lên hóa ra là
Tam tiểu thư Hàn Mạc Châu. Người con gái trước mặt này, xinh
đẹp như ngọc, mắt cười, mũi nhỏ, môi hồng, thật sự như 1 chậu
cảnh a~~ càng giống 1 Bạch Liên Hoa. nàng ta lúc nãy ngồi xem
không lên tiếng, chắc chắn lòng dạ cũng sâu như Lâm Cúc Vân.
Ây da, cùng 1 mẹ, không giống lông cũng giống cánh mà.