- Anh hai à, thanh xuân của con gái có hạn, chị Phù Dung đợi anh
đã 10 năm rồi, anh còn tính để chị ấy đợi tới bao giờ? Thanh
Xuân của con gái có bao nhiêu cái 10 năm chứ???
Phù Dung và Chu Kiệt Luân cùng bằng tuổi nhau, hai người đều 34
tuổi, cả nhà cô, thậm chí là cả đất nước Trung Quốc không ai
là không biết nhà thiết kế thời trang Tước Phù Dung nổi tiếng
thế giới này thích Chu Kiệt Luân.
Anh cô từng là ca sĩ của một nhóm nhạc đình đám ở Hàn Quốc,
nhưng đã giải nghệ cách đây 6 năm, và thành lập công ty đào tạo ca sĩ riêng.
Chuyện tình của hai người từng làm rúng động showbiz một thời gian
khá dài nhưng cuối cùng lại chẳng thể đi về đâu.
Cô biết anh trai mình có tình cảm với chị Phù Dung, nhưng anh
không thừa nhận, bởi vì giữa cả hai người luôn có một khoảng
các rất lớn, cô không biết khoảng cách đó là gì, nhưng cô không muốn Chu Kiệt Luân giống như mình, càng không giống anh mười năm trước, bỏ lỡ chị ấy thêm một lần nữa.
Cô liếc mắt đến ngực trái anh, nói nhỏ:
- Anh à, anh từng nói với em phải hỏi xem trái tim mình đối với người đó là như thế nào, vậy thì bây giờ em cũng cho lại anh
một lời khuyên, đừng trốn tránh nữa, anh tự đặt tay lên tim
mình và hỏi thật lòng xem? Chỗ trống đó chỉ chứa mình được
Tước Phù Dung thôi đúng không?
Chu Kiệt Luân nhìn cô, đáy mắt sâu thêm mấy phần, anh chợt nhận ra, cô em gái hay ngỗ nghịch lúc trước từ khi nào đã có thể nói
trôi chảy những chuyện như thế này rồi!
Con bé rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà sự thay đổi, sự trưởng thành lại lớn đến thế.
Mắt thấy Tước Phù Dung đã đi tới, cô cười mỉm, nói:
- Chị Phù Dung, hôm nay chị cũng đến đây à?
Tước Phù Dung cười xinh đẹp đáp lại cô:
- Đúng vậy, chị được mẹ em mời tới!
Mặc dù nhìn Phù Dung nhưng Chu Cẩm luôn cảm thấy ánh mắt chị ấy đặt trên người anh trai cô.
Chu Cẩm nói vài câu lấy lệ, rồi liền kiếm cớ đi vệ sinh mà
chuồn mất, lúc đi còn không quên húc tay của Chu Kiệt Luân,
tránh tầm nhìn Tước Phù Dung mà nói thầm:
- Đừng nói em keo kiệt, em đã tạo cơ hội cho anh rồi đấy! Lần
này anh còn không nắm bắt được, vậy thì sau này đừng hối
hận!
Sau khi
Chu Cẩm vọt đi, Chu Kiệt Luân hít thở, chuyển đổi lại khuôn mặt nghiên nghị như bình thường, quay sang nói với Tước Phù Dung:
- Là mẹ anh mời em tới sao?
Phù Dung gật đầu, đáp:
- Phải! Bác có ý định muốn em đến RS làm việc, em vẫn còn lưỡng lự nên mới tới đây tham dự xen thử thế nào!
Tước Phù Dung cười, Chu Kiệt Luân ở đằng sau cũng cười, cả hai
người vô ý không biết mà trở thành một cảnh đẹp cho người thứ ba đứng phía ngoài cười theo.
Chu Cẩm dựa đầu vào tường, nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp ý vui trước mắt, cô cũng cảm thấy vui lây cho anh trai mình, cuối cùng
thì... anh cô cũng đã dũng cảm đối mặt rồi, không biết bao
giờ, cô mới được như anh, dũng cảm đứng trước mặt người mình
thích, nói ra hết mọi chuyện...
Chu Cẩm đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, nói với người ta hay đến thế nhưng chính bản thân cô lại không làm được!
Đột nhiên, một cơn gió lùa phía sau cô, Chu Cẩm cảm nhận được một
thứ gì đó đi ngang qua mình, cô quay đầu, lên tiếng:
- Là ai?
Chu Cẩm đứng ở một góc tưởng phía sau khán đài, nên ở đây gần như rất ít người qua lại.
Một chiếc bóng lướt qua phía cuối hành lang, Chu Cẩm nhíu mày, liền đi theo.
Nhưng đi được một đoạn cô liền mất dấu, bây giờ cô mới nhìn lại nơi cô đang đứng, đây... không phải là hành lang tầng thứ sáu hay
sao???
Phía
trước mặt cô chính là cửa thoát hiểm, không biết vì lý do gì, mà trong người cô như có thứ gì đó thôi thúc cô mở cánh cửa
ấy ra, cô đưa tay đẩy cửa, liền nhìn thấy bậc thang dài.