Chu Kiệt Luân cùng Chu Cẩm nói chuyện rất
lâu, cô trốn tránh những chủ đề liên quan tới mình và hỏi thêm
những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian mình nằm ở bệnh
viện.
Tuy
vậy, sâu trong nội tâm của Chu Kiệt Luân vẫn thấy Chu Cẩm nhất
định đang giấu anh chuyện gì đó, nhưng nếu cô đã không muốn nói ra vậy thì anh cũng không sẽ không ép..
Ngay lúc đó, có hai người trung niên bước vào, khi nhìn thấy Chu
Cẩm, họ đột nhiên bật khóc, ôm chặt cô vào lòng.
- Con có thấy đói không? Lúc nãy khi mẹ trên đường đến bệnh
viện có đi ngang qua một quán cháo vô cùng ngon, mẹ đã ghé vào mua, con ăn thử xem.
Chu Cẩm nhìn bát cháo nóng, bốc mùi thơm ngào ngạt nhưng cảm thấy không muốn ăn nên cô liền từ chối:
- Con mới ăn rồi! Mẹ cứ để đó đi, lát đói con sẽ ăn sau!
Sau đó cô nhìn qua Chu Lập - ba của mình, mỉm cười gọi:
- Ba!
Chu Lập gật đầu, lên tiếng:
- Tỉnh dậy là tốt rồi! Mẹ con nghe nói con tỉnh dậy liền gọi
điện cho ba đấy, ba phải chạy từ võ quán đến chỗ công ty đón
bà ấy, chỉ sợ mẹ con quá vui mừng mà đi đường xảy ra chuyện!
- Anh là anh hai em, em là em gái anh, chẳng lẽ trong lòng em có tâm sự, anh còn không biết hay sao?
Mạc Tĩnh dừng mắt, cô đặt chai nước xuống sàn, quay sang nhìn anh, giọng nói cô nhẹ nhàng vang lên:
- Em.... chưa muốn có người yêu sớm thôi!
Chu Kiệt Luân: "..."
28 tuổi rồi mà còn sớm? Ai nói với em vậy??
Bịa lí do cũng phải thỏa đáng tí chứ!!!!!!!
Chu Kiệt Luân cũng nhìn cô, nghiêng đầu hỏi:
- Hay là.... em có người thích rồi?
Nghe câu hỏi của anh, mắt Chu Cẩm đột nhiên ngừng lại, người cô đơ ra khoảng vài giây, im lặng không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Chu Kiệt Luân cảm thấy em gái mình im lặng
trước một câu hỏi như vậy, từ xưa đến giờ, bản tính nó vốn
mạnh mẽ, lại chưa bao giờ biết chịu thua ai, đối với tình yêu
luôn rất rõ ràng, vậy mà.... bây giờ lại có thể không trả lời được câu hỏi của anh.
Chu Cẩm không nói, Chu Kiệt Luân cũng không hỏi tiếp, hai người cứ
vậy nhìn nhau, một người đợi một người trả lời, một người
lại không biết phải trả lời thế nào!
Chừng mười giây sau, Chu Cẩm cúi đầu, thở dài, cô nhìn xuống đất, lên tiếng:
- Em.... không biết! Em không thể hiểu được mình muốn gì, cũng
không thể kiểm soát được trái tim của mình! Em không biết thứ
tình cảm mà em giành cho người đó... có phải là thích hay
không nữa!
Chu Kiệt Luân cười sủng nịnh, anh đặt tay lên đầu Chu Cẩm, nói:
- Em gái ngốc! Đến cả chuyện em có thích người ta hay không mà chính em còn không biết nữa à?
Mạc Tĩnh vẫn cúi đầu, đáp:
- Em... thật sự không biết, anh hai!
Chu Kiệt Luân mím môi, ánh mắt anh đảo qua mấy vòng, rồi lên tiếng:
- Chu Cẩm này, em có biết vì sao ba lại thích mẹ không?
Chu Cẩm theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn anh, hệt như một đứa trẻ ngoan, lắc đầu.
- Anh cũng không biết tại vì sao ba lại thích mẹ nữa! Bởi vì
đó là chuyện chỉ có ba và mẹ mới biết, là chuyện của người
trong cuộc, và chỉ có họ mới là người hiểu nhất!
Nói rồi, Chu Kiệt Luân nắm lấy tay Chu Cẩm, đặt nó lên trái tim cô:
- Em tự hỏi bản thân mình đi, rốt cuộc là ở chỗ này, có khoảng trống dành cho người đó hay không??
---------------....-------------------
Chu Cẩm ngồi trong phòng của mình, cô đưa tay lên trái tim, hệt như lúc chiều anh cô đã chỉ vậy.
Cô thấy nhịp tim mình đập vô cùng bình ổn, nhưng chỉ cần cô nhớ
đến cái tên đó, lại thấy nó đập vô cùng thất thường. Lúc
nhanh lúc chậm.
Cô không biết bắt đầu từ khi nào từng cử chỉ, từng lời nói,
từng điệu bộ của người đó đã khắc sâu vào tâm trí cô như vậy, sâu đến nỗi khoảng cách thời gian cũng không thể làm cô mất đi kí ức về người đó.
Những lúc anh chọc giận cô, rồi đùa bỡn cô, những lúc anh ấm áp
nói với cô, kể cả những lúc anh lo lắng cho cô, không biết từ
lúc nào, đã là thứ không thể xóa nhòa được trong tâm trí.
Cô luôn tự lừa mình dối người là bởi vì cô sống trong một thân thể khác, mang gương mặt của con người khác.
Mỗi lần cô nhìn vào gương, cô lại thấy một gương mặt xa lạ, nó
luôn vô hình mà nhắc nhở .... đây không phải cô!!!
Và khi ở đây, khoảnh khắc cô nhìn vào màn hình ti vi, lúc đó, cô
mới chợt nhận ra gương mặt thật sự của mình là như thế nào!
Cô ngủ quên trên gương mặt của người khác, và nó làm cô dần quên đi chính mình.
Đúng vậy, thứ cô sợ chính là mỗi khi anh nhìn vào gương mặt cô, anh lại gọi tên Hàn Mạc Tĩnh, anh sẽ không biết cô đau thế nào,
sẽ không biết cô thực chất là ai.
Anh gọi tên người anh yêu, trong khi đó, cô lại là người mang vỏ bọc của người con gái ấy!
Thứ trước giờ cô luôn lừa mình, chính là vì cô không chấp nhận
được anh xem cô là Hàn Mạc Tĩnh, trong khi..... cô không phải là
Hàn Mạc Tĩnh. Mãi mãi, cô cũng không thể là Hàn Mạc Tĩnh
được....
Hóa ra, trong vô thức,cô không nhận ra, rằng mình đã thích Lục Mã Tự đến vậy!
#Khoảng cách của chúng ta, em luôn thấy nó quá xa, nhưng thực chất,
lại rất gần! Hóa ra, trong vô thức, em đã rung động vì anh đến
vậy!#