Mạc Tĩnh nhắm thẳng con gấu đối diện mình mà lao tới, khi cô tưởng chừng như mình gần đâm tới nơi rồi
thì hai con gấu từ hai bên đột nhiên lao về phía cô, con gấu bên
phải chạy cấp tốc đến che chắn cho con gấu ở giữa, khi cô quay
sang nhìn nó, thì con gấu phía bên trái liền thừa cơ áp sát
cô, một lần nữa dùng chiêu hắt văng cô về phía sau.
Mạc Tĩnh bị đánh bay thẳng xuống nền tuyết, cô cúi đầu phun tiếp một búng máu nữa.
"Hộc" "Hộc" "Hộc", Mạc Tĩnh thở gấp, máu trong miệng cô đã tràn
đầy, ngực cô cũng rất đau, hệt như bị chiếc búa tạ đập mạnh
vào vậy, thậm chí cô có thể cảm nhện được, một phần xương
sườn của mình đã bị gãy mất rồi!
Mạc Tĩnh nhăn mày, tại sao lại như vậy?
Rõ ràng con gấu ở giữa không hề động đậy, nhưng hai con gấu khác
lại ra sức bảo vệ nó, dù cho không cần làm theo ảnh thật?
Chẳng lẽ, bọn chúng không phải ảo cảnh do không gian ba chiều tạo ra sao?
Lí thuyết này vừa được cô đưa ra liền bị bác bỏ ngay. Không thể
nào, chắc chắn chúng là ảo cảnh và con gấu ở giữa chính là
ảnh thật, nhưng vì một cái gì đó, vì một thứ gì đó đặt
biệt ở con gấu đứng giữa mà nó làm cho ảo cảnh đột ngột xông tới bảo vệ mình!
Mạc Tĩnh muốn suy nghĩ nhưng căn bản là đám gấu kia không cho cô
thời gian suy nghĩ, chúng nhìn chằm chằm cô như kẻ thù, hai con
gấu đứng hai bên như vệ sĩ, đôi mắt lóng lên màu đỏ tươi như
máu, chúng hú hét lên trời cao, rồi lao về phía cô.
Mạc Tĩnh nhăm mày, thầm mắng:
- Chết tiệt, mình không còn sức đứng dậy nữa!
Cô lăn qua bên trái, tránh con gấu bên phải, rồi lại lăn qua bên phải, tránh con gấu từ bên trái lao tới.
Hai con gấu bị vồ hụt một đoạn ra xa liền quay đầu nhìn Mạc
Tĩnh, không bỏ cuộc mà một lần nữa nhảy xổng về phía cô.
Mạc Tĩnh hết cách, cô dùng sức đứng lên, cầm kiếm đỡ lấy cánh
tay hai con gấu đang đồng thời vồ đến, nhưng sức lực của Mạc
Tĩnh quá yếu, rất nhanh liền bị hất văng thêm một đoạn nữa.
Mạc Tĩnh cúi đầu thở, cô không nổi nữa rồi, thật sự không nổi
nữa rồi, khắp người cô đều là vết thương, tay chân cô đều cứng
ngắt vì lạnh, tấm choàng của Hạch Hiền đã biến mất từ bao
giờ, khiến cô cảm nhận nhiệt độ giá rét của núi Thanh Sơn.
Mạc Tĩnh nhắm mắt, cô không làm nổi nữa, không đi nổi nữa, cô không muốn đánh nữa, quá sức rồi!
Ngay khi cô muốn bỏ cuộc thì bỗng một giọng nói vang lên trong đầu Mạc Tĩnh:
Mạc Tĩnh nhắm mắt nhưng ý thức của cô vô cùng rõ ràng, giọng nói đó là thật và nó đang vang vẳng bên tai cô.
Cô vẫn có thể làm được sao? Nhưng mà, cô.... đã kiệt sức thật rồi!
Lúc hai con gấu kia sắp chạm đến người Mạc Tĩnh, cô liền mở mắt
ra, đôi con ngươi hiện lên màu đỏ cam, tóc cô bay phất phơ trong
gió tuyết.
Không biết sức lực từ đâu, người Mạc Tĩnh bỗng tỏa ra ngọn lửa
màu đỏ cam nhàn nhạt, bao quanh lấy thân hình cô.
Mạc Tĩnh cầm kiếm lên, thân kiếm phút chốc đỏ rực, tỏa ra lửa, cô nghiêng mũi kiếm, nghênh đón hai con gấu đang lao tới, rồi sau
đó "Roet" một đường sắc bén, chém đứt ảo ảnh của hai con
gấu.
Hai con gấu ảo ảnh bị chẻ làm đôi, rất nhanh tan biến vào không trung.
Mạc Tĩnh đâm thanh kiếm xuyên qua ngực con gấu, nhưng đồng thời bị
một cánh tay đầy móng nhọn của nó đâm xuyên qua bụng mình!
Hạch Hiền mở to mắt, hét:
- Không!!!!!!!!!!!!
Lửa xung quanh Mạc Tĩnh đột nhiên tắt đi, đôi mắt cũng không còn
màu đỏ nữa, chúng trở về màu đen long lanh như lúc đầu.
Ý thức như quay trở lại, Mạc Tĩnh ngạc nhiên nhìn con gấu phía
trước mặt mình, rồi sau đó cúi đầu, thấy móng vuốt nó đâm
xuyên qua bụng, đau đớn liền lan tràn ra khắp thân thể.
Hạch Hiền bay tới, dùng chiêu hắt văng con gấu kia ra, móng vuốt của nó cũng rút ra theo, Mạc Tĩnh liền từ trên không trung mà rớt
xuống.