"Hắt xì", "hắt xì", Mạc Tĩnh nhảy mũi
mấy cái, cô xoa cánh mũi đo đỏ của mình. Cũng không tự chủ
được mà chà sát hai bên vai đang run lên.
Tấm choàng của Hạch Hiền thật sự đã đạt đến cực hạn rồi, cái
lạnh bây giờ đã quá mức chịu đựng đối với cô, tấm choàng lúc này, lúc ẩn lúc hiện, nếu như nó hoàn toàn biến mất, cô
không biết với cái lạnh bên ngoài, mình có thể chịu đựng nổi
hay không nữa.
Bỗng "Rầm" "Rầm", những tiếng nặng nề vang lên phía bên ngoài, nghe
như có một thứ gì đó to lớn đang di chuyển ngoài kia. Mạc Tĩnh hít hít cánh mũi, rồi nhồm đầu ra ngoài nhìn xem, cô giật
mình mở to mắt.
Cái méo gì vậy????
Hiện ra trước mặt cô là một con gấu trắng rất to, kích thước của
nó có thể bằng cả một căn phòng của cô ở phủ Lục Tứ gia,
thậm chí còn to hơn.
Không những thế, còn có hai con khác đến từ các phía còn lại di
chuyển đến, bọn chúng đi bằng bốn chân, vừa đi vừa đào bới
trên mặt tuyết, giống như đang tìm một thứ gì đó.
Con gấu như tức giận vì vồ hụt, nó rút tay lên, lộ ra những cái
móng nhọn hoắt. tuyết dưới đất liền theo bàn tay nó mà văng
lên tứ tung.
Mạc Tĩnh đưa tay lên theo bản năng hứng tuyết rơi về phía mình, khi
cô nhìn thấy móng tay của nó, trong lòng cô xuất hiện một thứ
nghĩ không hay ho lắm, nó muốn giết cô sao?
Muốn bản cô nương chết đến thế, sao không lên trời mà ngồi luôn đi!!!!!
Không kịp để Mạc Tĩnh suy nghĩ, con gấu liền vung những móng vuốt sắc nhọn về phía cô.
Mạc Tĩnh chống hai tay xuống đất, cố gắng lộn ngược người về
phía sau, tránh đi bàn tay to lớn của nó, nhưng lúc cô lộn
người, vẫn không cẩn thận mà bị một móng của nó quẹt trúng
ngang bụng, y phục cô liền bị tước đi một đường, lộ ra phần da
thịt bên trong, máu chảy ra ngoài.
Mạc Tĩnh ôm ngang bụng, cô đứng dậy rút kiếm, đâm xuống bàn tay của con gấu vẫn chưa kịp rút ra dưới tuyết.
Con gấu lần này ré lên một tiếng đau đớn, nó rút bàn tay dưới
tuyết kia, đập vào bụng Mạc Tĩnh, cô không kịp đỡ, bị cánh tay của nó đập trúng, một cước hất văng ra ngoài.
Mạc Tĩnh bị văng xa đến một thân cây gây mê, rồi đập đầu ngã xuống nền tuyết, miệng cô liền phun ra một búng máu.
"khụ" "khụ", Mạc Tĩnh trực tiếp ho khan mấy cái liên tục, mùi máu
tanh nồng trong khoang miệng khiến cô khó chịu, nhưng cơn đau từ
lồng ngực càng khiến cô khó chịu hơn.
Cú đấm lúc nãy của con gấu đó, làm người của cô như bị đảo lộn, ruột gan chắc cũng sắp bị dập nát cả rồi.
Mạc Tĩnh đau đớn, một cú hất văng của nó thôi cũng đủ làm cô tê liệt tứ chi rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn mấy con gấu, đột nhiên thấy hai con khác cũng
bị đứt một bên tay, hú hét điên cuồng như con gấu mà cô chém
trúng.
Mạc
Tĩnh cắn răng, cô mím môi, lại là ảo cảnh, con gấu này cư nhiên lại là một thứ do không gian ba chiều tạo ra.
Mạc Tĩnh gắng gượng ngồi dậy, đỡ người dựa vào thanh kiếm, nếu
như đã là không gian ba chiều, vậy thì có một trong ba con này
là con gấu thật, giết được nó, thì coi như xong rồi!
Nhưng mà, con nào là thật đây?
Mạc Tĩnh nhìn về phía con bên trái và con bên phải, cả hai con đều đau đớn cùng một lúc, nét mặt và biểu cảm y đúc như con gấu
đứng ở giữa.
Tuy nhiên..... lại chậm hơn biểu cảm một giây!
Đây chính là khuyết điểm của không gian ba chiều, từ cảnh thật,
khi tiến hành tạo ảo cảnh, sẽ mất thời gian thành lập ảo
ảnh, vì thế nên mới có hiện tượng cử động chậm hơn một giây.
Một giây không tính là chậm, thậm chí có thể cho là nhanh, nhưng
với người có thị giác nhạy bén như Mạc Tĩnh, nó chính là
quá chậm.