Hay à! Hay à nha! Cái này hơi bị..... hay đó!
Ở đâu ra cái kiểu muốn lên là lên mà muốn không lên là không lên
vậy? Cây kiếm mà nó làm kiêu dã man rợ, thích thì nhích, méo
thích thì lười chuyển động!
Cô có cảm giác như mình bị lừa rồi!
Cứ như một con ngốc vậy, ôi thật là, cái cảm giác.... nó yomort kinh khủng!
Mạc Tĩnh chẹp môi, cô cầm thanh kiếm lên rồi cất lại vào thắt lưng mình.
Cảm thấy hơi lạnh, Mạc Tĩnh bất giác đưa hai tay lên xoa xoa bả vai của mình.
Câu nói này lặp đi lặp lại liên tục trong đầu Mạc Tĩnh, cô có
cảm giác, như có thứ gì đó bí ẩn được chứa trong câu này.
Nếu là ở hiện đại, ảo cảnh và cảnh thật thì chỉ có trong phim
mà thôi, mà trong phim thì các đạo diễn phải.....
Mắt Mạc Tĩnh đột ngột mở to, trong đầu liền vang lên một tiếng
"Đing", một thứ suy nghĩ đang vút qua nhanh chóng.
Là nó, chính là nó. Thứ làm cho ảo cảnh và cả cảnh thật giống nhau chính là không gian ba chiều, là 3D.
Mạc Tĩnh ló đầu ra từ gốc cây, cô nhìn cái cây gây mê bên trái
phía xa, rồi sau đó liếc qua cây gây mê phía bên phải ngoài cùng đối diện.
Hai cái cây từ tư thế đứng,cho đến nơi mọc ra nụ hoa phun khí gây
mê đếu giống hệt nhau, chỉ khác ở một chỗ duy nhất chính là
hướng nghiêng của cả hai đều ngược nhau.
Điều này chứng tỏ, nó đối lập nhau.
Giống như một chiếc camera vậy, khi nhìn vào, thứ phản chiếu một
cái áo có họa tiết là hoa văn sẽ giống nhau đến từng chi
tiết, nhưng vô cùng khác nhau ở hướng đi. Nếu ở cái áo thật
chúng hướng về bên trái, thì hình ảnh cho ra lại hướng về bên
phải.
Đó chính là điểm khác nhau khi nhìn giữa gương và camera, khi đối chiếu giữa không gian thật và không gian 3D.
Thứ được phản chiếu luôn luôn ngược lại với ảnh thật nhưng không hề che dấu được bản chất thật sự của nó.
Hay thật đấy! Cô không ngờ, ở cổ đại cũng đã có thể có được
thứ "công nghệ" này rồi. Hay nói đúng hơn, là thời đại này,
phép thuật đã ở một tầm quá cao khi có thể tạo ra được những hình ảnh song song đối lập nhau rồi!
Băng tộc lại có thể có sức mạnh che giấu thị giác con người bằng một màn troll không chê vào đâu được. Không ai có thể biết nơi
này là không gian ba chiều, vì họ chưa từng biết đến cái đó,
nhưng cô! Cô lại là kẻ đến từ tương lai, là người đến từ hiện
đại, thứ kĩ xảo này trong phim có vô số!
Sau một hồi phân tích, Mạc Tĩnh liên tục nhìn ra ngoài kiểm chứng, và cô rút ra một kết luận.
Ngay từ ban đầu, cô đã đoán sai cả rồi, nơi này vốn không phải là
đỉnh núi Thanh Sơn thật. Nơi mà Hạch Hiền dẫn cô đặt chân
xuống, nơi đó mới chính là thật!
Cô từ nơi mà Hạch Hiền chỉ, đi mãi về phía trước, cứ thế vô
tình lạc vào không gian ba chiều do đỉnh núi này gây nên.
Có điều, cô cũng đã đoán đúng khi đỉnh núi Thanh Sơn này chứa
điều kì lạ, nó có khả năng gây ra các chứng rối loạn thị
giác nghiêm trọng, từ ảo cảnh đến cảnh thật, tất cả đều là
lừa, hoàn toàn không có sự thật nào ở đây cả!
Chính ngọn núi này đã tự giăng lên một màn biễu diễn độc thoại cho mình, nó nhốt con người vào trong đó và tạo nên một không gian khác, khiến con người dần mất phương hướng trong việc xác
định.