- Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của người! Người bảo ta ở lại, ta
sẽ ở lại, bảo ta không ngăn cản người, thì ta sẽ không ngăn cản người.
Hắc Thanh nhíu mày, hắn quay sang nhìn cô, nói:
- Nếu như thiếu phu nhân bảo ngươi bỏ lại người mà chạy trong
lúc nguy hiểm, ngươi cũng sẽ làm vậy à? Phục tùng mọi thứ,
kể cả quyết định ấy là sai sao? Cái thứ đó cũng được ngươi
gọi là trung thành??
Lần này Bạch Hoa hoàn toàn dừng lại, cũng may hai người đi phía
sau cùng, nên không ai để ý cả, cô lạnh lùng nhìn Hắc Thanh,
trả lời:
-
Đúng vậy! Dù cho là lúc nguy hiểm, tiểu thư có bảo ta chạy,
thì ta vẫn sẽ chạy, thậm chí chạy mà không quay đầu lại. Bởi
vì mệnh lệnh của tiểu thư là luôn luôn đúng! Ngươi nghĩ ngươi
hiểu bao nhiêu về tiểu thư của ta mà lại đi nói về lòng trung
thành của ta? Hắc Thanh, chúng ta cùng một phủ chứ không thân
đến vậy đâu!
Nói rồi, Bạch Hoa lướt qua hắn, tiếp tục đi theo sau đoàn của Lục Mã Tự.
- Ta chẳng hiểu gì về tiểu thư các ngươi cả, bởi vì ta chỉ quan tâm đến gia chủ của ta mà thôi. Mặc dù là vậy, ta vẫn biết
hai chữ trung thành được viết như thế nào. Và nó chắc chắn
không phải theo cách mà ngươi nói, là đem tính mạng của chủ
nhân mình ra đánh cược.
Nói rồi, Hắc Thanh vọt chạy lên trước, theo sau Ngũ Hắc.
Hắn bực bội trưng ra bộ mặt khó chịu, chỉ là quan tâm cô mới hỏi
vết thương cô thế nào mà thôi, Chưa gì đã bị ăn chửi vào mặt
rồi!
Hắn không thèm hỏi thăm thứ lạnh lùng Bạch Hoa nữa!
Bạch Hoa mím môi nhìn Hắc Thanh, nhưng rồi cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Đôi khi sự trung thành cũng rất kì lạ, có sự tin tưởng, cũng có
sự cố chấp tin tưởng. Trong lòng Bạch Hoa, đơn giản không chỉ
có sự tin tưởng với Mạc Tĩnh, mà còn có sự cố chấp tin
tưởng đối với tiểu thư của mình. Dù thậm chí điều đó làm có làm hại đến cả hai người hay không.
Từ nãy đến giờ, cô chỉ toàn đi thẳng, nhưng không hiểu vì sao, vẫn là quay lại nơi này.
Tại sao lại thế này?
Rốt cuộc là thứ gì khiến cô cứ đi lòng vòng như vậy?
Mạc Tĩnh nghĩ nghĩ một hồi, rồi một ý niệm vụt qua trong đầu cô, cô ngồi hẳn xuống đất, nhắm mắt lại, cố bình tâm lại mình.
Nếu như trong hang rắn đó, cô có thể tập trung về một nơi để nhìn
thấy được con rắn tinh đó, vậy thì bây giờ chỉ cần cô bình
tĩnh nghĩ về một nơi này, chắc chắn sẽ biết cái gì đang xảy
ra ở đây.
Mạc Tĩnh hít vào rồi thở ra, thả lỏng đầu óc, sau đó cùng suy
nghĩ về nơi này, cô đang ở đỉnh núi Thanh Sơn, nơi có tuyết
dày, và tìm kiếm một loài hoa mang tên Hoa Sao.......
Mạc Tĩnh mở mắt ra, cô nhìn xung quanh, ha, cô làm được rồi!
Xung quanh Mạc Tĩnh bắt đầu hiện lên nhưng cái cây xơ xác, không có
hoa cũng không có quả, hệt như một cái cây với vỏ rỗng tuếch.
Mạc Tĩnh đứng dậy, cô tới sờ vào cái cây đó, cái cây này, có chút quen mắt........
Thân cây màu đen, nhưng cành cây lại màu nâu đậm, tuy không hề có hoa nhưng lại có nụ, nụ hoa rất nhiều gắn ở trên cành, rất giống một loài cây cô đọc được trong sách của Phương Tịnh Y.
Mạc Tĩnh nhìn vào nụ hoa đó, nhưng rồi bất ngờ nụ hoa tự bung ra, phun vào mặt Mạc Tĩnh một loạt khí màu trắng.