Hạch Hiền dừng ở đây, bà vận nội công, hóa ra hai con chim hạc bằng băng. Hạch Hiền nhảy lên một con, rồi nhìn Mạc Tĩnh, ra hiệu
cô nhảy lên con hạc còn lại
- Cô tiết kiệm chút ít sức lực đi, người mới bị rắn cắn xong không khỏe liền được đâu!
Mạc Tĩnh dời ánh mắt, rồi không nói gì thêm.
Hai con hạc cứ thế bay đến nửa ngọn núi. Mạc Tĩnh thấy cứ đà
này cũng phải mất một canh giờ mới lên được đến trên đỉnh
núi, cô quay qua nhìn Hạch Hiền, lên tiếng đánh tan bầu không
khí im lặng nãy giờ:
- Con hạc này là sủng vậy của bà à?
Mái tóc trắng xóa của Hạch Hiền bay phất phơ trong gió đêm, tạo
nên một cảnh tượng đẹp mắt, bà nhìn lại Mạc Tĩnh, mặt không
biểu cảm đáp:
- Không! Nó là thần thú đấy!
"..."
Quách tờ heo??? Thần thú đây ư? Cô không nghe nhầm chứ?
Không phải nói mất mấy ngàn năm mới tạo ra được một thần thú à?
Sao lúc nãy cô nhìn Hạch Hiền giơ tay loạn xa, loáng cái vài giây
là có hai con rồi vậy???? Biến như biến đồ chơi ấy!
Lừa nhau à!!!!!!!!!!!!
- Thần thú??? Đây là thần thú trong truyền thuyết đó sao? - Mạc Tĩnh ngạc nhiên hỏi Hạch Hiền.
Hạch Hiền thẳng thắn gật đầu:
- ĐÚng vậy, chứ ngươi nghĩ là gì nữa?
Mạc Tĩnh nháy nháy mắt, có chút không tin nổi, cô bắt đầu cảm
thấy sách của Phượng Tịnh Y là sách từ đời cổ rồi, bây giờ
Băng Tộc 4.0 rồi, chẳng cần mất mấy ngàn năm tạo ra linh thú,
chỉ cần vài giây là có vài con chơi à!!!!
- Nhưng, không phải linh thú rất khó tạo ra hay sao? - Mạc Tĩnh nhíu mày hỏi.
Hạch Hiền trả lời mặt tỉnh bơ:
- Ta có nói là ta tạo ra nó đâu, đây là hạc thú khoảng ba bốn
chục ngàn năm trước chúng ta tạo ra, dùng để di chuyển đồ vật, ta thấy hay nên có cất mấy con, lúc nãy ta thấy ngươi vẫn chưa
khỏe hẳn, nên mới lôi chúng ra xài đấy!
"..."
Yes, that is cú lừa!!!!
Thần thú từ mấy chục ngàn năm trước, troll nhau hay lắm bạn =)))
- Ngươi nói gì vậy? Đây là thánh chỉ, ta không thể làm trái nên
mới bắt buộc thành thân! Không phải ai cũng tự nguyện mà trở
thành Lục Tứ phu nhân đâu!
- Lúc nãy ta nghe đám người của ngươi nói rất nhiều về hắn ta,
tuy chưa gặp mặt nhưng qua những lời kể, ta phần nào đoán ra
được hắn là người tốt! Rất quan tâm đến ngươi!
Câu nói này làm lòng Mạc Tĩnh "lộp bộp" vài tiếng, cô đảo mắt, bình tĩnh lên tiếng:
- Bà yên tâm đi, lòng của ta, ta hiểu rõ nhất, ta không có tình
cảm gì đặc biệt với hắn cả! Hơn nữa........ Ta với hắn vốn
là người của hai thế giới khác nhau... mãi mãi cũng không thể
cùng sống dưới một bầu trời được!
Chưa bao giờ như lúc này, Hạch Hiền mong rằng cô gái trước mặt bà
đây có thể giống như lời cô ấy nói, chôn chặt được tình cảm
của mình dưới đáy biển khơi.
Sau chuyện ngày hôm nay, bà mới nhận ra thì ra bà đã sống lâu như
vậy, đến nhân gian cũng lâu như vậy, nhưng vẫn chưa thấy được
hết chuyện ngốc trên đời.
Mà cô gái này, là một trong số vô vàn câu chuyện ngốc ấy.
Vì báo ân mà không từ thương tiếc bản thân, vì không muốn liên lụy người bên cạnh mà tình nguyện đương đầu với khó khăn nguy
hiểm, vì...... người khác mà tự kiềm chế tình cảm của
mình....
Bà
đã sống 60000 năm rồi, ở trên Thiên giới có bao nhiêu chuyện
tình xảy ra chứ? Đối với một người khi yêu, không nói ra miệng
thì cũng biểu hiện ra ánh mắt, mà ánh mắt của Mạc Tĩnh đã
nói lên tất cả rồi.......
Dù bà không biết cô gái này mới yêu thương gần đây thôi hay đã yêu
thương từ lâu, nhưng chắc chắn chuyện tình này sẽ là một mối
lương duyên nghiệt ngã. Người - yêu, - tiên - yêu hay là người -
tiên, ba khái niệm này căn bản không thể dung hòa được với nhau, dù là cặp đôi nào, cũng sẽ đi đến bước đường không thể cứu
vãn được.
Nếu như lúc trước Phượng Tịnh Y xuống nhân gian chỉ để tịnh dưỡng
vết thường, rồi sau đó quay về tiếp Thiên giới sống, thì có
lẽ sẽ không chết, nhưng là vì cô ấy chấp nhận ở lại nhân
gian... cũng chỉ vì phải lòng một người phàm.... hết chân thân, hết sức mạnh, hết dòng máu... với thân thể của một con người nhưng chân than vốn là tiên nhân làm sao có thể sống lâu dưới
pahfm trần chứ? Vẫn là phải chết đi....
Ngày hôm nay, con gái của cô ấy lại tiếp tục dẫm lên vết xe đổ của cô ấy, nhưng dường như ở Mạc Tĩnh có cái gì đó khác với
Phượng Tịnh Y, khác ở chỗ trái tim của cô, nó đang đi rất
chậm, Mạc Tĩnh biết rõ tình huống của mình, biết rõ bản thân mình, nên mới phải kiềm chế bản thân, tự đặt ra giới hạn cho
mình, càng không cho phép vượt qua rào cản ấy! Nhưng cũng chính điều đó là thứ cản đường của cô ấy nhất. Không thành thật
được với cảm xúc của mình thì mãi không thể trốn tránh
được!