Từ đó Hàn gia nợ Thẩm gia một ân tình lớn, hai nhà càng thêm thân thiết, tình bằng hữu túc như anh em.
Nhưng từ sau khi Phượng Tịnh Y mất, Hàn gia lại rước thêm Lâm Cúc Vân về, Thẩm Sâm vô cùng phản đối, nhưng Hàn Mạc Chinh vẫn giữ
vững ý định của mình, cuối cùng Thẩm Sâm thất vọng ra về.
Những năm sau, Thẩm gia lục đục nội bộ, vợ của Thẩm Sâm mắc bệnh
nan y, ông bị bắt ép phải cưới thêm một người thiếp nữa, nhưng
điều không ngờ chính là người thiếp đó lại sinh ra con trai,
mọi chuyện rắc rối xảy đến với Thẩm gia, nên càng không có
thời gian hai bên quan tâm nhau như lúc trước nữa.
Dẫn đến, khoảng cách ngày càng càng bị kéo dài, hai gia tộc vốn
vô cùng thân thiết lại trở thành hai kẻ xa lạ sau một đêm.
Vậy nên, khi nhìn thấy được Mạc Tĩnh, Thẩm Sâm mới giật mình ngạc nhiên, bởi chính ông cũng không ngờ, sau ngần ấy năm, hai gia
tộc vẫn là chưa hết duyên, vẫn còn tiếp tục dây dưa với nhau.
Khi Mạc Tĩnh nghe được câu chuyện đó, cô cũng rất bất ngờ, nhưng
khi nghĩ đến những gì ông đã làm cho Phượng Tịnh Y, dù chỉ
cứu bà được một lần, nhưng cũng đã trao được những kí ức tốt đẹp nhất trên đời này cho bà, cho Phượng Tịnh Y có cơ hội
sống thêm một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vui vẻ nữa. Khi
nghĩ về điều đó, cô tin rằng, nếu như Hàn Mạc Tĩnh thật có ở đây, nhất định cũng sẽ đồng ý cho cô giúp đỡ Thẩm Sâm vượt
qua cơn bạo bệnh lần này!
- Được rồi, ta sẽ đưa ngươi lên đó, nhưng chỉ một mình ngươi thôi, đám người của ngươi không thể lên được đâu.
Mạc Tĩnh mỉm cười, nói:
- Được, đa tạ bà!
Nói xong, Hạch Hiền bảo cô chuẩn bị một chút, rồi sau đó ra
ngoài. Mạc Tĩnh ngồi bên trong hang động, trong đầu cô suy nghĩ
vài thứ.
Cho
đến khi Bạch Hiểu và Thẩm Lân đi vào, nhìn thấy Mạc Tĩnh đang
ngẩn ngơ suy nghĩ, hai người nhìn nhau rồi tiến đến hỏi:
Mạc Tĩnh bây giờ mới hoàn hồn, khi thấy Bạch Hiểu thì lên tiếng:
- Bên ngoài thế nào? An toàn không?
Bạch Hiểu gật đầu, đáp:
- Nô tỳ và Thẩm Lân đã đi xem xét xung quanh rất kĩ càng, an
toàn lắm tiểu thư, chúng ta có thể ở đây qua buổi tối, sáng
mai lại có thể lên đường!
Lúc cô đi đến hang động rắn kia đã là giữa trưa, lúc thoát khỏi
bầy rắn ngoài hang mà chạy vào ngã rẽ thì tầm đầu canh giờ
chiều, thế nhưng bây giờ đã chập tối, có lẽ là do cô ngất lâu
nên thời gian trôi qua mà không để ý.
Mạc Tĩnh nắm lấy tay Bạch Hiểu, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó vuốt ve mái tóc của cô, rồi hỏi:
- Đi theo ta cả ngày, còn phải gặp nhiều nguy hiểm như vậy, có phải mệt lắm không?
- Ừm, Hạch Hiền sống ở trên này nên có biết Bạc Ngà, lúc nãy
ta đã hỏi bà ấy rồi, bà ấy nói sẽ dẫn ta đi lấy!
Bạch Hiểu kéo Thẩm Lân đang hưng phấn ra, nói với Mạc Tĩnh:
- Tiểu thư, người làm sao có thể dễ dàng đồng ý đi với bà ta
như vậy? Cho dù có là ân nhân cứu mạng người, người cũng không
nên quá tin tưởng bà ta!
Mạc Tĩnh quay sang nhìn Bạch Hiểu, nhận ra lo lắng trong ánh mắt cô, liền lên tiếng:
- Không sao đâu! Ta có thể đối phó được với bà ấy! Ngươi ở lại
chăm sóc tốt cho Thẩm Lân, nhớ canh chừng cửa hang, tốt nhất là đừng ra ngoài vào ban đêm.
- Bạch Hiểu đã chịu khổ cả ngày rồi, hãy để cho em ấy nghỉ ngơi đi, chuyện này ta có thể giải quyết được!
Nói rồi, Mạc Tĩnh đứng dậy, cô cúi người lấy thanh kiếm bên thắt
lưng của Bạch Hiểu, dắt nó lên thắt lưng mình. Rồi sau đó, đi
ra ngoài.
Thẩm Lân nhìn theo Mạc Tĩnh, nói lớn:
- Tĩnh tỷ, vậy thì để muội đi đi, chuyện này vốn là của riêng
Thẩm gia, nếu như không phải là muội lôi kéo tỷ đi thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ, sẽ không ai phải mạo
hiểm như vậy cả!
Mạc Tĩnh cúi đầu, cô quay lại, nhìn Thẩm Lân, lên tiếng:
- Thẩm Lân, lần này là ta tự nguyện muốn đi tìm Bạc Ngà cứu
giúp bác Thẩm, muội không hề có lỗi gì cả! Muội hãy thay ta,
chăm sóc cho người của ta thật tốt là được rồi.
Xong lời, Mạc Tĩnh liền một bước ra khỏi cửa hang, không cho Thẩm Lân một cơ hội nào nói thêm.
Thẩm Lân nhìn theo Mạc Tĩnh, rồi quay sang nhìn Bạch Hiểu đang nằm
ngất, cô không thể bỏ Bạch Hiểu mà chạy theo được.
Không hiểu vì sao, lần này Thẩm Lân lại có dự cảm không tốt lắm
về chuyến đi của Mạc Tĩnh, nhìn bóng lưng cô độc đó của cô,
Thẩm Lân liên tưởng đến một hình ảnh bé nhỏ một mình đương
đầu với khó khăn trong đêm đông lạnh buốt....