Bởi vì sức mạnh tương khắc, nên hai gia tộc này hầu như không gây xích mích với nhau.
Băng tộc tồn tại được rất lâu, một người thuộc tộc này có thể
sống đến hàng trăm nghìn năm, tuy nhiên, gia tộc này lại không
nhiều người, chỉ chiếm một số rất nhỏ trong thành phần dân cư
trên Thiên giới mà thôi.
Bù lại, họ được giao cho khả năng điều khiển và tạo ra các loài
linh thú. Những linh thú không phải dùng để gây chiến tranh, mà
là để canh giữ những bí mật to lớn của Thiên giới.
Việc tạo ra linh thú không dễ, số người làm lại ít, nên phải mất
đến hàng ngàn năm mới có thể cho ra đời một linh thú.
Bên cạnh đó, Băng tộc là loại tộc duy nhất không có trái tim, nói đúng hơn thì trái tim của họ làm bằng băng! Đó là lí do mà
Hạch Hiền không hề sợ cái lạnh, bởi vì vốn dĩ cái lạnh
chính là địa bàn của bà ta! Hay nói đúng hơn cơ thể và trái
tim của bà ta không thể lanh được.
Nhưng việc trái tim làm bằng băng cũng có những nỗi khổ rất riêng.
Người của Băng tộc không được phép yêu người khác, nếu như nảy
sinh tình cảm thì trái tim sẽ chịu những cơn đau rạn nứt thân
thể, còn nếu như đã rơi vào lưới tình, thì trái tim sẽ nổ
tung.
Trái tim của Băng tộc là nơi của cội nguồn sức mạnh, là nơi tinh túy
của cơ thể, nếu như yêu, họ sẽ bị tan chảy, trái tim của họ
sẽ không còn là băng nữa.
Vậy nên, họ luôn phải tự cô lập bản thân ở nơi ở của chính mình,
có người thậm chí phải chặt đứt luyến ái của bản thân để
sống một cuộc sống cô độc nhưng dài đằng đẵng, đó là lí do
mà họ có khả năng bất tử.
Cô từng đọc được, có một sự việc liên quan đến Băng tộc.
Tương truyền rằng, một người Băng tộc nữ đã phải lòng một nam nhân người phàm.
Trong một lần xuống nhân gian, nữ Băng tộc đã gặp gỡ và kết giao
với một nam nhân, lúc đầu cả hai chỉ xem nhau là bằng hữu,
cùng nhau nói chuyện, uống rượu, ngâm thơ. Nhưng lửa gần rơm lâu
ngày cũng bén, dần dần nữ Băng tộc phát hiện mình có tình
cảm với nam nhân người phàm kia, mỗi khi nhớ đến, trái tim lại
rạn nứt một đường, phải chịu nỗi đau như cơ thể bị bẻ làm
đôi, vô cùng khổ sở. Nhưng trái tim lại không thể thắng được
nỗi nhớ, nỗi đau không bằng sự yêu thương, vì nam nhân đó, nữ
Băng tộc mặc kệ tất cả, ngày ngày đều gặp, ngày ngày đều
nhớ, cũng ngày ngày chịu đau khổ.
Dù biết đau, đau đến chết đi sống lại, nỗi đau trước ngực như bóp nghẹt cả hơi thở.... nhưng nữ nhân đó hệt một con thiêu thân lao vào lửa, vẫn dành tình yêu thương đối với nam nhân kia, một
lòng khuông buông bỏ.
Nhưng, đến khi nữ Băng tộc đưa ra lời tỏ tình, nam nhân kia lại không
đồng ý, nam nhân người phàm luôn chỉ xem nữ Băng tộc như một
người em gái, một người tri kỉ, một bằng hữu tương thân lẫn
nhau, trong tim hắn không hề có nữ Băng tộc.
Trước khi chết, nữ Băng tộc nhìn người nam nhân đó sững sờ nhìn
mình, trong đầu cô khắc ghi hình ảnh cuối cùng của người nam
nhân đó, rồi chân thân tan vào trong mây.
Bất kể điều gì, bất kể thứ gì, nữ nhân ấy cũng có thể chịu
đựng được, bỏ qua được, nhưng duy nhất chỉ không ngờ, tình cảm
của nàng vốn chỉ là tình đơn phương, không có hồi đáp.
Từ đó về sau, Băng tộc không cho người xuống nhân gian nữa, họ tự
bắt ép mình sống trong thế giới của mình, có một số người
tình nguyện chặt đứt dây tơ duyên, mãi mãi đoạn tuyệt tình ái
trên đời.
Băng tộc sống mãi từ hàng nghìn năm này đến hàng vạn năm khác,
sống trong sự cô độc vĩnh hằng mãi đến khi chết đi.
Họ không yêu không ái, không tình không thương, nữ Băng tộc thì không gặp gỡ nam nhân khác giới, còn nam Băng tộc thì không gặp nữ
khác giới, họ chỉ có thể lựa chọn hoặc là vứt bỏ hết tất
cả tình ái, đoạn tuyệt nhân duyên, hoặc là tự kiềm chế bản
thân, không cho phép được nảy sinh tình cảm vượt quá giới hạn.