Bạch Hiểu và Thẩm Lân đi ở bên ngoài, hai người tìm một số cây khô, chất thành từng đống.
Thẩm Lân bên cạnh vừa gom lại vừa nói:
- Bạch Hiểu, chúng ta để Mạc Tĩnh tỷ trong đó một mình, sẽ không sao chứ?
Bạch Hiểu cách đó không xa nhìn về phía hang động, rồi nhìn Thẩm Lân, nói:
- Không sao đâu, bà ta biết cách chữa trị cho tiểu thư, nếu như muốn làm hại người, thì sẽ không cứu người rồi!
Thẩm Lân gật đầu hiểu ý, sau đó lại hỏi:
- Nhưng bà ta là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện giữa chốn hoang
vu này chứ, lại còn ở một mình nữa! Bà ta không sợ mấy con
vật ngoài kia à!
Bạch Hiểu cốc vào đầu Thẩm Lân một cái, nói:
Bạch Hiểu ánh mắt xa xăm, trong lòng cô cũng đang nghĩ về việc đó đây.
Một người có khả năng đuổi những con rắn kia mà không cần tốn sức lực, một người một mình sống trên núi Thanh Sơn lại không hề
sợ những thứ kì bí trên này, lai lịch của bà ta, rốt cuộc là gì?
- Yên tâm đi, ta không làm hại các người đâu! Người của cô ở phía ngoài kia, đang đi tìm củi! - Vừa nói, Hạch Hiền vừa liếc mắt ra phía cửa hang.
Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, lại hỏi:
- Trên đời này đâu có ai cho không ai thứ gì, bà cứu tôi, là có mục đích, đúng không?
- Cô nương, cô quá đa nghi rồi đấy! Tôi cứu cô là chuyện mà bất
cứ người nào gặp phải tình huống đó đều sẽ làm! Dù hôm nay
không phải là cô, mà là kẻ khác, Hạch Hiền tôi thấy vẫn sẽ
không khoanh tay làm ngơ!
Mạc Tĩnh nhìn bà từ trên xuống dưới, nhìn mái tóc màu trắng như
tuyết của Hạch Hiền, rồi lại nhìn trang phục trên người bà ta, không vòng vo lên tiếng hỏi:
- Bà mặc đồ ít như vậy, không lạnh sao?
Hạch Hiền đi vài bước, cố gắng tỏ ra mình bình tĩnh, nhìn thì
thấy rất bình thường, tuy nhiên cánh tay trong thoáng chốc có
chút dừng lại, hệt như không nghĩ sẽ bị hỏi câu này, hành
động nhỏ ấy lại không thể thoát khỏi mắt Mạc Tĩnh.
- Không phải cô nương cũng mặc rất ít sao? - Vừa nói, Hạch Hiền
còn đặc biệt liếc nhìn y phục trên người của cô.
"..."
Ha! Đây là lần đầu tiên cô hỏi người khác mà lại bị úp sọt trở lại đấy!
Trả lời thế méo nào được nhỉ?
Chẳng nhẽ lại bảo cái thân thể này có bệnh, trời đông không thấy
lạnh sao? Hay nói quịt toẹt ra cô là người tộc Phượng Hoàng,
nên không sợ cái lạnh?
Cả người Mạc Tĩnh trong phút chốc chấn động, cô mở to mắt, đôi
con ngươi hiện lên sự ngạc nhiên. Cô quay phắt đầu lại nhìn Hạch Hiền, bà ta cũng nghênh đón ánh mắt của cô, không chút e dè.
Mặt Mạc Tĩnh lạnh tanh, cô mím môi, lên tiếng hỏi: