Thứ hai, việc Hàn Mạc Tĩnh quen biết Thẩm gia như thế nào là
chuyện khi Hàn Mạc Tĩnh còn sống, và là chuyện của Hàn gia
với Thẩm gia, Chu Cẩm chỉ là người biết tới Thẩm gia qua kí
ức của Hàn Mạc Tĩnh mà thôi, còn cô ấy thực chất không quen ai trong Thẩm gia cả!
Con rắn tiếp tục ré lên, chiếc đuôi của nó truyền đến những cơn
đau bắt buộc nó phải thu lại, nhưng khi thu lại, răng nanh của
nó không nhổ ra được, ngược lại càng cắn sâu vào thịt của nó
hơn. Đuôi vừa chuyển động, đầu cũng vừa chuyển động, đương nhiên nó sẽ không thoát ra được.
Con rắn bị mắt kẹt ngay trong chính thân thể của mình, nhận thấy
thời cơ đã đến, Mạc Tĩnh quay sang nói với Bạch Hiểu:
- Bạch Hiểu, điểm yếu của nó chính là mắt. Nơi đang phát sáng chính là mắt của nó đấy!
Bạch Hiểu nhìn về nơi mình vừa tản ra, nơi đó vẫn đen nhánh, nhưng
mà còn có hai thứ ánh sáng màu trắng phát ra.
Ngay lập tức, Bạch Hiểu rút kim độc, phóng đầy vào hai con mắt của nó.
Con rắn bị trúng chỗ hiểm, càng bị độc hành hạ, liền nổi cơn
điên, nó hung hăng nhổ răng nanh của mình ra, rồi dùng đuôi quẫy
phá hang động. Nhân thời cơ đuôi con rắn tách khỏi cửa hang, Mạc Tĩnh liền dẫn theo mọi người chạy ra ngoài!
Cửa hang bị con rắn quấy phá, đổ sập xuống từng mảnh nhỏ, con rắn cũng bị chôn vùi bên trong!
Không cần đoán, cũng biết kết cục nó thế nào!
Bên ngoài hang động, Mạc Tĩnh thở phì phò, cô áp tay lên ngực mình, nơi đó trái tim vẫn còn đập nhanh liên hồi.
Sợ quá! Sợ chết cô rồi!
Lúc nãy thật may mắn, cô đặt cược điểm yếu của con rắn vào đôi mắt, may thay điều đó là sự thật!
Vào những lúc nguy cấp thế này, Mạc Tĩnh không tin lắm vào xác
suất trúng may mắn của mình lắm. Nhưng thật sự cảm kích vì
nó đúng!
Đây
là thế giới cổ đại, còn là nơi liên quan đến những chuyện kì
bí, cũng không lấy làm lạ nếu núi Thanh Sơn này có những sinh
vật quái lạ như vậy!
Ở nơi này, dùng đến may mắn mà trúng cũng thật vi diệu mà !
Thẩm Lân như bị dọa một trận, hồn phách cũng đã sắp bay đi hết, cô ngồi bệt xuống đất. Thở lấy thở để!
Nhưng ngay sau khi ngồi xuống, cô cảm thấy phía dưới mông mình như có cái gì đó đang chuyển động ngọ nguậy, Thẩm Lân nhìn xuống...
A!!!!!!!!! Rắn!!!!!!
Tiếng thét của Thẩm Lân làm mọi người chú ý, mọi người đều nhìn
qua, lúc Mạc Tĩnh nhìn con rắn, cô nhíu mày, nhưng khi cô nhìn
lại xung quanh mình thì mới phát hiện ngay bên cạnh bọn họ,
đều đầy rẫy rắn. Là những con rắn có nọc độc và đi theo bầy
đàn.
Bạch
Hiểu và Thẩm Lân cùng nô tỳ kia đều như hẹn mà dịch về phía
Mạc Tĩnh, nhưng chính Mạc Tĩnh cũng đang hoảng sợ dịch về
phía bọn họ, bốn người áp lưng vào nhau, trên mặt đều đầy vẻ
hoảng sợ.
Là Rắn! Là Rắn! Không những thế, chúng còn rất đông nữa! Giống như tất cả loài rắn đều tập trung về đây vậy!
Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn ra xa, cô thấy còn có nhiều con cũng đang lũ lượt kéo tới đây, nhiều đến mức cô không thấy điểm dừng,
nhưng... tại sao chứ? dù là khác nhau loại nhưng chúng vẫn chạy về đây?
Không lẽ!
Mắt Mạc Tĩnh trợn trừng lên, không thể nào được.... không thể nào
có chuyện ấy được.... cái khả năng này... làm sao có thể được chứ!
Tiếng
hét lúc nãy của con rắn ấy không phải tiếng hét bình thường,
chính nó đã kêu gọi những con rắn này, mà loài có khả năng
thực hiện được điều đó, chỉ có thể là.... Rắn Chúa!
Nói vậy là..... bọn cô lọt vào một hang rắn rồi, con rắn đó cũng không phải rắn thành tinh, con rắn đó là Rắn Chúa! Là người
cai quản những con rắn này! Mà cô, là người viết giết nó ..... vừa giết vua của các loài rắn!