Thẩm Lân nói đến miệng cứng đơ, cô hơ tay trên ngọn lửa rồi chà sát chúng vào nhau, sau đó áp vào mặt mình.
Những người khác cũng làm như vậy, ai cũng đang co rúm như con sâu
lông bên ngọn lửa, chỉ riêng Mạc Tĩnh vẫn sắc mặt hồng hào,
bình tĩnh ngồi đó.
Chợt, Mạc Tĩnh đứng dậy cởi áo bên ngoài ra, khoác lên người Thẩm
Lân. Sau đó, cô cởi tiếp một cái áo choàng nữa, khoác lên cho
Bạch Hiểu, trên người cô chỉ còn duy nhất một bộ y phục và
một cái áo khoác mỏng.
Thẩm Lân hoảng hốt đứng dậy, cô vươn tay cởi áo khoác ra, nói:
Vừa nói xong, một ngón tay đã đặt lên miệng Bạch Hiểu, Mạc Tĩnh
ra hiệu cho Bạch Hiểu im lặng, Bạch Hiểu ngạc nhiên nhưng cũng
không dám lên tiếng.
Tiếng "xì xì" ngày càng gần hơn, nó rõ đến mức Thẩm Lân nghiêng đầu thắc mắc, lên tiếng hỏi:
- Tiếng gì thế nhỉ?
Bạch Hiểu liền ra hiệu cho Thẩm Lân im lặng, Thẩm Lân ngoan ngoãn làm theo.
Không phải chỉ riêng Thẩm Lân mà Bạch Hiểu và hai người khác cũng
đã nghe ra, ba người nhìn nhau, cùng gật đầu, tay bắt đầu mò
vào vũ khí trong người.
Mạc Tĩnh cố gắng nhìn trong đêm tối, không hiểu vì sao, chỉ cần cô tập trung một chút vào một chỗ, cô liền sẽ thấy được thứ
đó, tuy không rõ ràng lắm nhưng cô có thể thấy nó di chuyển,
nó đen và... dài, hơn nữa còn không có chân, và nó đang bò....
Dài.... bò.... không, không phải là bò... mà là nó đang trườn.
Cô nhận ra thứ này rồi, Mạc Tĩnh liền đứng dậy, cô hét lên:
- Tất cả chạy ra ngoài, mau lên!
Mọi người hoảng hồn đứng lên, làm theo lời Mạc Tĩnh lao người ra phía cửa.
Người ngồi gần phía cửa nhất là một nô tỳ đi theo cô, lúc cô ấy
gần như đã chạy ra đến cửa thì đột nhiên hai chân bị một thứ
quấn lại, kéo vào bên trong.
Mọi người bắt đầu đứng dồn vào nhau, Mạc Tĩnh và Bạch Hiểu đứng trước che chắn. Sau khi nô tỳ đó chết, không ai dám lên tiếng
nữa, tựa như âm thanh đã bị mắc nghẹn nơi cuống họng, không
cách nào thoát ra ngoài được.
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô lên giọng bình tĩnh:
- Là Rắn!
Ai nấy cũng đều quay về phía cô, họ dường như có chút ngạc nhiên với đáp án này!
- Có lẽ là một con rắn thành tinh, ẩn nấp trong cái hang này qua mùa đông.
Nếu như nói lúc nãy cơ thể Mạc Tĩnh bất thường mà toát mồ hôi,
thì bây giờ, chính Thẩm Lân và Bạch Hiểu nghe cũng đang đổ mồ
hôi giữa trời đông!
Bọn họ đang sợ, một con rắn thành tinh, có thể không sợ được sao?
Vừa nãy cô tỳ nữ kia có võ công cao, có kiếm trong tay nhưng
chưa kịp dùng đã bị bóp gãy, tốc độ của con rắn này, đã đạt quá mức bình thường rồi.
Mạc Tĩnh cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh, tại sao cơ thể của nó
lại dài như vậy, cô nhìn hết cả hang động, cũng không thấy cái đầu của nó!
Nhưng không thể, Mạc Tĩnh vẫn nghe thấy tiếng "xì xì" cơ mà, nó
rất chậm, dường như còn phát ra từ trái qua phải, tựa như, con
rắn đang quan sát bọn họ, tìm tòi trên người bọn họ hoặc đang
nhìn xem sẽ ăn tiếp con mồi nào!
Mạc Tĩnh nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình, cô chưa từng gặp
rắn tinh, cô không phải thần thánh, sao có thể không sợ chứ? Mà cho dù tinh thần cô không sợ, thì cơ thể cô cũng tự động phản
ứng lại mà thôi!
Mạc Tĩnh cố gắng thả lỏng cơ thể, cô bắt đầu xem xét lại mọi
thứ, đây là địa bàn của con rắn, xét về tốc độ hay là sức
mạnh, bọn cô chắc chắn thua, không thể đọ nổi dù chỉ 1%.
Bỗng tiếng kêu của con rứn im bặt. Tiếng "xì xì" im, không xong rồi, nó im nghĩa là nó bắt đầu tấn công, lúc nãy khi nó đến gần
nô tỳ kia, nó cũng thu tiếng của mình lại.
Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn quanh hang động, nhưng cô không thể thấy gì ngoài chiếc đuôi đen to đùng của nó!
Rồi chợt, Mạc Tĩnh như biết gì đó, cô ngẩng đầu lên trên, không có xung quanh, không có ở dưới, vậy thì.... chỉ có thể ở trên
thôi.
Quả nhiên, khi Mạc Tĩnh ngước lên, mắt cô cùng lúc chạm vào đôi mắt phát sáng của con rắn.