Xe ngựa Mạc Tĩnh chạy đến chân núi Thanh
Sơn, thì ngừng. cô bước xuống xe, lấy một ít vật dụng cá nhân của mình ra sau đó nói:
- Bắt đầu từ đây chúng ta sẽ đi bộ!
Mọi người nhìn nhau, ai nấy cũng thắc mắc không biết vì sao, Mạc Tĩnh thấy vậy liền giải thích:
- Chúng ta leo núi chứ không phải đi đường bằng, xe ngựa không lên nổi đâu! Mọi người mang áo ấm dày vào, trên đỉnh núi sẽ có
tuyết đấy! Được rồi, mau đi thôi!
Nói xong, Mạc Tĩnh xoay người xung phong đi trước, Thẩm Lân cũng bắt đầu chạy theo sau, Bạch Hiểu cùng hai nô tỳ khác thay nhau mang
theo lương thực và thức uống lên.
Thẩm Lân chạy lon ton theo sau Mạc Tĩnh, vừa đi cô vừa nói, đặc biệt còn nói rất nhiều, luyên thuyên suốt cả quãng đường dài.
Lục Mã Tự không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nói lại:
- Không có! Lúc đó không ai liên lạc được với huynh, ai biết huynh thích đi bao lâu thì về chứ?
Lãng Tang Chính là anh em kết nghĩa với Lục Mã Tự, hắn giúp Lục
Mã Tự trong một lần bị truy đuổi ở làng Viết Sa!
Khác với vẻ ngoài lạnh lùng như băng ngàn năm của Lục Mã Tự, Lãng Tang Chính có nét trưởng thành pha chút khói bụi của giang
hồ. Khuôn mặt đẹp nhưng buồn, nhất là đôi mắt, ánh mắt hắn
màu nâu đen, mỗi lần nhìn vào mường tượng như đang thấy một con suối chảy vậy, mượt mà, êm dịu, không tiếng động.
Tựa như không thứ gì có thể quấy nhiễu được dòng nước lặng trôi ấy!
Giọng của Lãng Tang Chính rất trầm, thậm chí còn trầm hơn cả Lục
Mã Tự, nhưng nó không mang đến sự rét lạnh mà ngược lại giống như gió mùa hạ thổi qua, vô cùng ấm áp, dễ chịu.
Giọng nói có thể sưởi ấm trái tim người khác trong mùa đông giá rét!
Tuy nhiên, mọi điều tốt đẹp đó chỉ là vẻ bề ngoài của Lãng Tang Chính bởi vì bên trong hắn ta hoàn toàn không ấm áp như vậy!
Hắn là một con người có võ công cao thâm, trình độ của hắn đã đạt đến mức độ mà người thường không thể nào với tới được.
Mỗi lúc hắn giết người, mắt không động, tâm không rung, so với
vẻ ngoài nhu mềm bao nhiêu thì lại càng đáng sợ bấy nhiêu!
Lãng Tang Chính là một người tu võ trên núi, võ đạo mà hắn theo
học tên là là Ngũ Cầm Hí, là một trong những loại võ công
đời đầu của Trung Quốc, đã thất truyền rất nhiều năm.
Loại võ công này cho phép người sử dụng dùng sức lực để vận hành đôi tay ở mức cao nhất, khi tung chiêu sẽ đánh vào ba mươi sáu
điểm huyệt trên cơ thể người với ba mươi sáu cách khác nhau,
làm đối phương trong một thời gian ngắn không thể phá giải chiêu thức được.
Lúc trước Ngũ Cầm Hí được nhà võ sư Đà Hoa sáng tác và truyền
bá, nhưng sau này, khi ông mất đi, những người biết loại võ công này cũng không thấy xuất hiện nữa, họ mai danh ẩn tích, có
tin đồn là đã lên núi tu đạo, cũng có tin đồn Đà Hoa đã sai
người giết chết tất cả, vì họ đã sử dụng loại võ công này
vào điều xấu, chứ không phải đơn thuần như lúc đầu là truyền
bá môn nghề yêu thích đến con người nữa. Cũng có người cho
rằng Đà Hoa đã giết chết hết những người đó vì không muốn môn võ thuật rơi vào tay kẻ xấu, tránh gây hại cho đất nước.
Sau đó, nhiều loại võ công mới xuất hiện, tựa như Thập Tự Chân
Kinh, Thiên Vân Kinh.... dần dần Ngũ Cầm Hí bị lãng quên và
không được truyền bá rộng rãi nữa.
Vì vậy, có thể nói Lãng Tang Chính chính là một trong số ít
những người biết môn võ truyền thống đơn giản nhưng mạnh mẽ
này.
Lãng
Tang Chính tu võ đạo hơn mười năm thì xuống núi, trong một lần
nghỉ chân tại làng Viết Xa vô tình cứu được Lục Mã Tự, hai
người liền kết nghĩ huynh đề, tính đến thời điểm này cũng đã gần bảy năm.
Lãng Tang Chính từng tham gia đại hội võ lâm và chiến thắng nhiều
năm liền, nên trong một khoảng thời gian dài, rất nhiều người
biết đến hắn. Còn tung hô hắn là đệ nhất võ lâm.
Lúc trước, Lãng Tang Chính vào hội của Lục Mã Tự, từng làm
người chỉ huy kiêm dạy võ thuật của hội, dạy rất nhiều thuật
võ, còn nhiều lần tham gia làm thành công nhiều nhiệm vụ lớn,
nhưng sau đó, vì một vài lí do mà Lãng Tang Chính rời hội. Về sau, dù là ai khuyên can, hắn cũng không chịu trở lại nữa.
Một mình hắn đi du sơn ngoạn thủy, lúc xuất hiện, lúc biến mất, không ai có khả năng tìm ra được hắn.
Lần này, cũng không biết vì lí do gì mà Lãng Tang Chính lại quay về.
Lãng Tang Chính cười sảng khoái, lên tiếng:
- Đệ vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn thích nói châm chọc như vậy! Ta dù có bận thế nào, nhất định cũng sẽ dành ít thời gian đến tham dự ngày vui của đệ mà!