Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết
Bình An sinh ra trong gia đình không tính giàu có nhưng cũng đủ ăn, đủ
mặc. Có bố mẹ yêu thương, có em gái đáng yêu, ngoan ngoãn, có người yêu
chiều chuộng, yêu mình. Cô mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Cuộc đời
này xem như viên mãn.
Năm mười tám tuổi, cuộc đời xem là viên
mãn rẽ sang một bước ngoặc lớn. Bước ngoặc khiến những thứ từng thuộc về cô từng chút từng chút rời xa, tan biến. Lần đầu tiên cô hoảng hốt nhận ra ranh giới hạnh phúc và đau khổ mong manh nhường nào. Cô vô tư, mãi
mê đắm chìm đi trên con đường mang tên hạnh phúc, đón nhận tình cảm của
mọi người dành cho mình, xem đó là điều hiển nhiên đến khi bất cẩn lạc
vào con đường đau khổ, giật mình, hoảng hốt phát hiện bản thân đã đi quá xa, không còn đủ sức để quay về.
Bố — người cô kính trọng. Đối
với vợ ông là người chồng dịu dàng, chu đáo. Đối với con ông là người bố mẫu mực. Đối với người ngoài ông là người người đàn ông hiền lành, thân thiện, cởi mở. Đối với công việc ông là người cẩn thận, tỉ tỉ, dành hết tâm huyết vì nó. Ông yêu công việc đang làm: biên tập viên mỹ thuật
của công ty tạp chí thời trang có tiếng ở thành phố A, dành hết nửa đời
người để leo lên vị trí tổng biên tập. Ông trân trọng, nâng niu công
việc ấy tựa như nâng niu báu vật. Ông từng nói với cô công việc ông đang làm không đơn thuần chỉ là công việc, đó còn là ước mơ, là hoài bão, là nghị lực, là phấn đấu, là hi vọng, là nước mắt cả nửa đời người. Lúc
nghe được những lời này, cô còn rất nhỏ, chỗ hiểu chỗ không nhưng không
bao giờ quên dáng vẻ ưỡn ngực tự hào, nét mặt hạnh phúc, ánh mắt sáng
ngời của bố. Đó chính là biểu cảm của con người khi nhắc đến thứ họ trân quý. Nhưng cuộc đời biết đâu chữ ngờ, trong lần cắt giảm biên chế, ông
bị xa thải với lý do không còn hợp với công việc. Lý do nực cười biết
bao. Lời viện cớ người khác xem hời hợt, nhẹ nhàng, còn đối với ông như
độc dược, ngấm vào từng tấc da tấc thịt, ngấm vào tâm hồn, rút mòn đi
nhiệt huyết, một lòng một dạ vì công việc mà ông trân trọng, nâng niu
như mạng sống. Toàn tâm toàn ý, phấn đấu nửa đời, kết cục đổi lại được
gì? Chính là già rồi không còn nhạy bén, linh hoạt, đầu óc không "sáng
taọ", không nắm bắt công nghệ hiện đại được như người trẻ.
Cuộc sống luôn khắc nghiệt như thế đấy đào thải kẻ yếu, nơi kẻ mạnh xưng bá.
Bố bị đã kích nặng nề, khiến ông không vựt dậy nổi, tựa chiếc xe mất lái,
mất đi phương hướng, ông buông xuôi, mặc cho chiếc xe lao thẳng xuống
vực sâu tăm tối. Ông không vùng vẫy, ông lười động đậy mặc thân thể vùi
sâu vào vực thẳm, vào lớp lớp bùn lầy nhầy nhụa. Từ người đàn ông mẫu
mực gia đình, có chí hướng, có mục tiêu, ông biến thành một con ma men,
bê tha, nhết nhác, mất đi niềm tin, phương hướng. Ông thay đổi ba trăm
sáu mươi độ, biến thành con người đối lập với trước đây.
Khi
rượu, bia không thể khiến lòng ông thỏa mãn, ông đi tìm thứ kích thích
khác. Ông biến mình thành con bạc, cả ngày chìm trong kiếp đỏ đen, ông
xem nó như cọng rơm cứu mạng đưa tay bám víu. Chỉ có thắng trong cờ bạc
mới khiến ông nhớ bản thân trước kia, một người đàn ông thành đạt, nắm
giữ mọi thứ trong tay.
Thể xác, lẫn tâm hồn dần dần bị vấy bẩn,
chìm trong lớp bùn nhầy nhụa, hôi tanh. Ông không còn tỉnh táo hoặc có
lẽ ông không muốn mình tỉnh táo, ông trở nên điên loạn, dữ tợn như con
thú dữ gầm gừ không cho người khác đến gần. Ông biến thành con người cộc tính, nóng nảy, biến thành người chồng vũ phu, người cha tồi tệ. Ông
đánh đập vợ mình để phát tiết. Bạo lực làm ông thỏa mãn, ông phát
nghiện, hưng phấn vì bạo lực, bị nó chi phối như con rối.
Ngôi
nhà từng tràn đầy tiếng cười bỗng trở nên âm u, ngập tràn tiếng khóc,
lòng oán hận. Cứ vậy tích tụ, chồng chồng lớp lớp. Nhà không còn là nhà, nhà trở thành địa ngục trần gian.
Mất đi trụ cột gia đình, mẹ
cô từ người phụ nữ nội trợ đảm đang, bắt đầu ra ngoài bươn trải, làm
lụng. Một đời vất vả vì chồng con, đến khi đặt chân ra thế giới bên
ngoài, bà chợt bàng hoàng phát hiện ra hiện thực phũ phàng. Bà già rồi,
tay chân không còn được nhanh nhạy giống thời trẻ, lại không bằng không
cấp, bà chỉ có thể làm những công việc hạ tiện, lương ba cọc ba đồng,
được người ta tội nghiệp nhận vào. Bà làm giúp việc theo giờ cho người
ta, bà rửa chén bát thuê cho quán ăn.
Bình An tranh thủ những
ngày nghỉ đi làm phụ cho bà. Ban đầu mẹ không cho, bà muốn cô chuyên tâm vào việc học, dần dà nói mãi không được chỉ đành thở dài cho cô theo.
Ban đầu, cô không quen khi đối mặt với các loại ánh nhìn khác nhau của
mọi người, có loại mang theo vẻ khinh thường, có loại mang theo vẻ dò
xét, cũng có loại mang theo vẻ tội nghiệp. Gần mười tám năm không cần lo lắng cái ăn, cái mặc, vô lo vô nghĩ, cô nào từng trải qua cái loại ánh
nhìn đó. Cô khi ấy vừa xấu hổ, vừa giận lại vừa tủi. Nhưng chỉ cần nghĩ
đến mẹ, nghĩ đến cảnh bà ngồi rửa bát, trước mặt chồng chất mấy chồng
chén bát, bên cạnh bị người ta mắng mỏ, chê bà già cả tay chân vụng về,
chậm chạp. Cuộc đời này, cô sẽ không thể nào quên vẻ mặt bà khúm núm,
lấy lòng để chủ quán bớt giận. Cô cắn răng chịu đựng, dẹp bỏ lòng tự
trong sang một bên.
Vì tiếp xúc nhiều với nước, hơi lạnh thẩm
thấu vào xương, cộng thêm công việc nặng nhọc, lao lực khiến bệnh xương
khớp của mẹ ngày càng trở nặng. Nhiều đêm thấy bà vì đau mà trăn trở
không ngủ được, Bình An thương mẹ lắm. Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng
cùng bất lực như lúc này. Cô bắt đầu oán trách ông trời, cảm thấy số
phận trêu đùa, cho cô tất cả mọi thứ: tình thân, tình yêu, để đến khi cô hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc thì nhẫn tâm cướp đoạt đi.
Con người luôn như thế khi họ đột nhiên rơi vào đường cùng, không cần phân
rõ đúng sai, cái đầu tiên họ oán trách là ông trời, thứ hai là số kiếp
sau, thư ba là người khác sau cùng mới là bản thân họ. Cũng không thể
trách, họ hiểu hết chứ nhưng họ trốn trách sự thật tàn nhẫn, họ chỉ đang tìm cái cớ để trút giận, để trốn tránh, để tự lừa gạt chính mình mà
thôi.
Hai tháng kể từ ngày thất nghiệp bố cô lao vào rượu chè.
Ban đầu chỉ vài ly giải sầu dần dà uống không phân biệt ngày đêm, không
phật biệt trời trăng mây gió. Có lẽ đối với ông rượu là thứ khiến ông
quên đi nỗi bất lực cùng vô tích sự của bản thân.
Ba tháng kể từ ngày bố thất nghiệp khi những cơn say không đủ làm ông
thỏa mãn, không thể lấp kín tâm hồn trống rỗng ông tìm tới cờ bạc. Ban
đầu chỉ là vài trận nhỏ dần dà lớn dần. Ông bắt đầu về nhà lấy tiền tiết kiệm đi đánh bạc. Mẹ cô can ngăn. Từ những trận cãi vả, hờn tủi mỗi
ngày biến thành bạo lực.
Lần đầu tiên, Bình An thấy thế giới màu hồng trong mắt sụp đổ, trở nên đen tối và u ám.
Bốn tháng kể từ ngày bố thất nghiệp, tiền tiết kiệm tích góp nhiều năm cứ
thế vào tay chủ nợ. Họ đến nhà đập phá, đòi giết bố. Những đồng lương ít ỏi của mẹ kiếm chẳng khác nào muối bỏ biển không đủ ăn nói chi đến việc trả nợ. Nhưng bố cô vẫn chứng nào tật nấy, cứ vậy tiền nợ chồng chất,
lãi mẹ đẻ lãi con.
Bình An bắt đầu oán hận bố, hình tượng người
chồng thương yêu chiều chuộng vợ, người bố mẫu mực, thương con cứ vậy vỡ vụn tan biến.
Cô nghĩ bản thân sắp điên đến nơi.
Tần
suất cúp học mỗi lúc càng tăng. Bình An từ từ dấn thân vào kiếm tiền.
Việc học sa sút, thành tích tụt lùi. Cô chủ nhiệm báo về nhà, mẹ cô khi
biết tin rất tức giận dùng roi mây đánh. Lần đầu tiên bà ra tay nặng đến vậy khiến cô hai ngày không xuống nổi giường. Đánh xong hai mẹ con ôm
nhau khóc nức nỡ.
Tần suất Bình An gặp Gia Vũ vơi dần. Nhiều đêm
cô lê thân thể mệt lả về nhà, cảm giác sức cùng lực kiệt, mệt đến mức
chỉ muốn leo lên giường ngủ. Niềm an ủi duy nhất chính là nhìn thấy
những dòng tin nhắn tràn đầy yêu thương của anh. Nó chính là động lực,
là niềm hi vọng, là ánh sáng ấm áp soi rọi thế giới tăm tối và u ám của
cô.
Bình An không muốn giấu anh về chuyện gia đình, không dưới
trăm lần cô muốn nói với anh, muốn được san sẻ cùng anh. Nhưng mỗi lần
nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng hi vọng
cùng ao ước khi anh nói:
"Anh sắp tiết kiệm đủ tiền vào đại học rồi. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau học."
Bao lời muốn nói nghẹn ứ nơi cổ họng, cuối cùng đành nuốt xuống.
Sao cô nỡ nhẫn tâm để đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng ấy trở nên u buồn cùng ảm đạm? Sao nỡ nhẫn tâm kéo anh chìm vào thế giới tăm tối cô đang
thoi thấp trong đó? Cô làm sao nỡ đây.
Anh đã đủ khổ rồi. Cuộc
sống anh đủ cơ cực rồi. Anh đã thiếu đi tình thương bố mẹ từ nhỏ, chỉ có bà ngoại cưu mang, đùm bọc. Từ khi hiểu chuyện, anh đã tự mình bươn
trải mưu sinh. Trách nhiệm trên người anh đủ nặng nề rồi. Cô rất hiểu
anh, nếu biết gia đình cô gặp chuyện không may anh nhất định sẽ không
đứng yên mà nhìn. Sao cô đành lòng để anh dùng số tiền tiết kiệm bao năm vào đại học giúp cô. Cô làm sao nỡ hủy hoại tương lai, ước mơ, hoài bão của anh.
Mọi người thường bảo khi bản thân rơi vào bệnh tật là lúc trái tim họ
yếu đuối nhất. Ngày thứ hai sau trận đòn roi, Bình An vẫn nằm lì trên
giường, miên man suy nghĩ về trước đây. Cô mỉm cười chua xót, ngày ấy
không hề quý trọng hiện tại có muốn cũng chẳng thể nào có được.
Chợt tin nhắn điện thoại vang lên. Bình An mệt mỏi cầm lên xem. Khi nhìn
thấy những dòng tin nhắn kia, nước mắt vừa lau lại tuôn trào như vỡ đê:
"Một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau. Dạo này em sao vậy?"
Tin nhắn lại đến: "Em ổn chứ?"
Bình An cười yếu ớn.
Em không ổn. Một chút cũng không ổn.
Qua một phút vẫn không thấy hồi đáp, tin nhắn một lần nữa vang lên: "Anh nhớ em."
Trái tim Bình An vỡ vụn. Cô ôm ngực, khóc nức nở.
Tay cô run run, qua làn nước mắt mờ ảo cô gõ: "Em nhớ anh. Rất nhớ, rất nhớ."
Tin nhắn gửi đi.
Một giây sau Gia Vũ gọi đến. Bình An vội vàng bắt máy.
"Vũ...Em...nhớ...anh" Giọng cô run run.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng: Em khóc sao?" Anh hốt hoảng:
"Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ. "
"Em không sao."
Chỉ cần nghe thấy giọng anh thì em không sao nữa rồi.
"Anh ở trước cổng nhà em."
Bình An lập tức nhào ra khỏi phòng.
Mười hai giờ đêm, khí trời lạnh lẽo.
Bình An mở cổng, vẻ mặt mong chờ ngó nghiêng nhìn xung quanh. Tầm mắt rơi
vào chàng trai vóc dáng cao lớn, hai tay nhét túi quần đứng dưới cột
đèn.
Một tháng không gặp, lúc này bao nổi mong nhớ ùa về như thủy triều nhấn chìm lấy cô. Bình An vội vàng chạy đến.
Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên, trông thấy cô đôi mắt đen nhánh liền lấp lánh ánh sáng.
Hai người chạy về phía đối phương, ôm chầm lấy nhau, ôm rất chặt, gắt gao không một kẽ hở.
Bình An vùi sâu vào lòng ngực ấm áp, hít hà mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về chàng trai này, hai cánh tay ôm chặt lấy eo anh. Cô sợ bản thân đang
nằm mơ.
Hơi ấm phả vào cổ, anh cọ cọ vào má cô cất giọng dịu dàng: "Anh nhớ em."
Bình An ngẩng đầu. Mắt chạm mắt, ai cũng thấy rõ nỗi nhớ nhung sâu đậm trong mắt đối phương.
Bình An kiễng chân hôn anh. Hai đôi môi chạm vào như sinh ra lửa, hai người
điên cuồng hôn nhau, tựa như muốn hòa đối phương vào làm một.
Dục vọng bùng phát. Chưa bao giờ họ khao khát muốn đối phương như lúc này.
Thế là trong con hẽm nhỏ cạnh nhà, nơi ánh điện đường không chiếu tới. Hai
thân thể áo quần xộc xệch quấn quýt lấy nhau, triền miên, nóng bỏng.
Sau ân ái, Bình An mệt rã rời tựa vào ngực Gia Vũ. Anh ôm chặt người yêu,
trong mắt chứa chan muôn vàn yêu thương cùng hạnh phúc. Chợt nhớ đến
những vết thương trên người người yêu, hô hấp anh trở nên nặng nhọc. Ban nãy trong tối anh không nhìn thấy, bất cẩn chạm vào, người trong ngực
khẽ rên, chân mày cau chặt, vẻ mặt đau đớn. Anh tưởng mình làm đau cô,
vừa cuống vừa lo, kéo cô ra vội vén áo nhìn xem. Thông qua ánh sáng chớp nhoáng từ đèn xe một chiếc xe máy lao vút ra, anh nhìn thấy trên lưng
cô chi chít vết lằn xanh đỏ. Anh hít một hơi sâu toan đưa tay vén váy
thì cô túm lấy tay anh lắc đầu:
"Đừng nhìn."
"Ai đánh?" Anh nhíu mày, viền mắt đỏ lên.
"Mẹ." Bình An cúi đầu.
Anh không đáp. Anh nhìn thân thể bé nhỏ của cô, tưởng tưởng ra hình ảnh khi cô bị đánh. Tim anh như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh bất lực.
Anh khóc.
Cô ngẩng đầu sau đó lập tức sửng sờ, luống cuống dỗ dành anh.
Hơn một năm quen nhau, lần đầu tiên anh khóc trước mặt cô. Anh không muốn
cô nhìn thấy mặt yếu đuối của mình nhưng lúc này đây lại không kìm lòng
được, anh thương, anh lo, anh xót cô.
Anh vẫn không nói gì mặc cho cô dỗ dành, anh chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người cô.
"Đừng." Bình An ngăn anh, cô vội ôm cổ anh, hôn anh.
Khi hai đôi môi tách ra, gương mặt Bình An đỏ ửng, nhìn sâu vào mắt anh khẽ nói: "Em muốn anh."
Anh cảm thấy tim mình mềm nhũn, dục vọng lần nữa bùng lên.
Người trước mặt quyến rũ, mê hoặc, cổ áo rộng làm lộ một bên vai, xương quai xanh xinh đẹp, bầu ngực căng mịn như ẩn như hiện.
Hơi thở dồn dập, anh kéo tia lý trí cuối cùng về, lắc đầu: "Không được, em
đang bị thương." Anh không dám nhìn cô, nhìn chằm chằm vào bức tường bám đầy rong rêu trước mặt, nghiêm túc kéo cổ áo cô lên.
Đột nhiên, cô ghì chặt cổ anh, một lần nữa hôn môi. Khác với vừa rồi, lần này đầu lưỡi nhỏ nhắn luồn vào khoan miệng anh dò xét.
Anh cảm thấy thân thể nóng ran, tia lý trí cuối cùng xót lại biến mất, từ bị động chuyển sang chủ động, nhiệt tình đáp trả.
Cứ vậy mà dây dưa triền miên.
Gia Vũ thở dài, cằm tựa vào đầu Bình An.
Cô đang bị thương anh còn mạnh mẽ chiếm lấy. Anh so với loại đàn ông bỉ ổi, đê tiện có chỗ nào khác nhau?
"Anh xin lỗi."
Bình An lắc đầu.
"Anh sẽ bảo vệ em cả đời." Anh hôn nhẹ vào đỉnh đầu cô.
Ở nơi anh không nhìn thấy, khóe môi Bình An cong lên nụ cười yếu ớt.
Tác giả có lời muốn nói:
Oa! Một nửa chặng đường đã trôi qua. Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ "đứa con" của mình mặc dù còn rất nhiều thiếu xót.
Trong lúc viết có vài chỗ còn sai lỗi chính tả. Mọi người khi đọc nếu có phát hiện ra nhớ cmt báo cho mình biết nha.
Cảm ơn các tình yêu!