Điểu Huyền Tinh nhún nhẹ bế Trần Di Yên bay vụt ra khỏi thùng tắm, hạ
xuống gần cây cột gỗ quý to đùng chống đỡ nền móng căn phòng. Áp lưng
người tình thân thiết dựa cột rồi Điểu Huyền Tinh hai tay nắm giữ hai
bên đùi Trần Di Yên và rướn mông lấy đà ép một phát cho hai cái bướm
ngọc ngà thơm lừng được tương phùng, cú ép dịu dàng làm Trần Di Yên nhắm mắt khẽ mím môi "Ứ..." Điểu Huyền Tinh toàn thân run rẩy, cô biết cả
mình lẫn muội ấy đều cần được giải tỏa sự sung sướng hấp dẫn này, chính
vì thế lực dồn ép tăng mạnh hơn và nhanh hơn. Chỉ lát sau Trần Di Yên đã chẳng thể kìm chế nổi mà cất tiếng rên rỉ lớn "A...A...Á...TIẾP
ĐI...Á...Á...SƯỚNG QUÁ...Á...Á...TỶ LÀM MUỘI SƯỚNG QUÁ...AAAA...MẠNH HƠN NỮA...Á...A...TỶ MẠNH MẼ QUÁ...Á...Á...VÙNG ĐÓ CỦA TỶ TUYỆT
QUÁ...A...A...A...Á...MỀM QUÁ...MỀM QUÁ...TỶ THƠM QUÁ...Á...Á...TỶ THƠM
LẮM...A...A...VÙNG ĐÓ CỦA TỶ THƠM LẮM...A...Á...MÙI HƯƠNG
TỪ...A...A...VÙNG ĐÓ CỦA TỶ...Á...LAN TỎA VÀO MŨI MUỘI...A...A...THƠM
QUÁ...MỀM QUÁ...Á...SƯỚNG QUÁ...Á...Á..." Điểu Huyền Tinh được chiêm
ngưỡng hình thái quyến rũ vô cùng của Trần Di Yên nên si mê vô tận,
cuồng nhiệt ép bướm đọ bướm, nàng tiên liếm khắp mặt thiên tài y nữ,
liếm hết mồ hôi thơm rồi cũng rên rỉ thật lớn vô tai người ta
"A...A...A...HƠ...HƠ...Á...Á...Á...VÙNG ĐÓ CỦA MUỘI CŨNG TUYỆT
LẮM...HƠ...HƠ...Á...Á...Á...A...DI YÊN...VÙNG ĐÓ CỦA MUỘI THƠM
LẮM...A...A...MUỘI CÓ THẤY ƯỚT KHÔNG...A...A...SƯỚNG QUÁ...VÙNG ĐÓ CỦA
MUỘI THẬT THƠM...SUNG SƯỚNG QUÁ DI YÊN...Á...Á...A...AAAA...." Trần Di
Yên rên tiếp khúc nhạc Thần Thánh "Á...Á...TỶ LÀM MUỘI SƯỚNG QUÁ...RẤT
SƯỚNG...Á...A...DƯỚI THÂN MUỘI ƯỚT RỒI...HUYỀN TINH TỶ...Á...Á...DƯỚI
THÂN TỶ CŨNG ƯỚT RỒI...A...A...SƯỚNG QUÁ...Á...Á...MUỘI HÔN VÙNG ẤY CỦA
TỶ...Á...Á...Á...MUỘI LIẾM VÙNG ẤY CỦA TỶ...Á...A...AAAAAA...TỶ LÀM MUỘI SƯỚNG QUÁ...Á...Á...Á...A...Á..."
Đọ ép, ép đọ, yên tâm là bên ngoài chẳng ai nghe thấy tiếng la hét của tình dục thuần khiết hoặc
trông thấy ánh sáng bên trong đâu vì Điểu Huyền Tinh dùng sức mạnh bao
phủ bảo vệ phạm vi phòng tắm hết rồi, vô tình ngang qua chỉ nhìn được
căn phòng im ắng tối tăm thôi.
Thời gian dần trôi ham muốn ân
ái càng tăng cao. Khi hai nàng cùng hét "AAAAAAAAAA...." thì cũng là lúc họ đều đạt tới đỉnh điểm của sự sung sướng, âm đạo cùng lúc phun trào
giọt ngọc trắng trong hòa quyện vào nhau, nhớp nháp sạch sẽ thơm tho.
Không còn đọ bướm chỉ ôm chặt nhau thở hổn hển, tiếp đó là tiếng "Xè
xè..." róc rách, âm thanh do nước đái trong suốt tinh khiết của hai Nữ
Thần dung hợp với nhau. Trần Di Yên vì đang không đứng cho nên nước đái
thơm bắn chẩy xuống háng mông cô thì rớt xuống đất, còn Điểu Huyền Tinh
đứng thì nước đái thơm chẩy bắn xung quanh háng rồi chẩy xuống đùi xuống chân.
Ôm ấp lặng im bình lắng con tim, ánh mắt họ cứ lim dim
đắm chìm trong niềm khát khao hạnh phúc, không hẹn mà cùng mỉm cười mãn
nguyện. Trần Di Yên thủ thỉ "Cho muội nằm nha." Đúng lúc Điểu Huyền Tinh cũng muốn nghỉ ngơi chút, cô ôm cô ấy bay tà tà lên lơ lửng trong căn
phòng, vận khí tạo thành gió mạnh lưu chuyển khắp nơi, gió mát nồng đậm
nhất là vị trí ngay dưới chân hai nàng tựa như một chiếc giường gió
thông thoáng thoải mái. Điểu Huyền Tinh nhẹ nhàng đặt Trần Di Yên nằm
xuống giường vô hình, cảm giác trên dưới toàn thân đều có gió lộng trôi
qua vậy. Vừa khi ấy Trần Di Yên đã vùng dậy đè Điểu Huyền Tinh áp xuống, tươi cười bảo "Tỷ thật dịu dàng mạnh mẽ! Chẳng kém Linh Cơ tỷ là bao!"
Điểu Huyền Tinh mỉm cười trìu mến đáp "Thế gian này còn được mấy người
ngọc ngà thanh thuần bằng Di Yên muội!" Trần Di Yên hí hửng cúi xuống,
đôi môi hé mở thè lưỡi xinh ra tiến hành càn quét liếm môi liếm mũi liếm má Điểu Huyền Tinh. Liếm đến mức ướt sũng nước bọt của mình dính dáp
nơi gương mặt đẹp đẽ của nàng tiên thì Trần Di Yên liền đổi tư thế nằm
ngược lại để ngực hai nàng ép vào mặt nhau cho tha hồ hôn hít ngậm vú
mút ti của nhau, xoa bóp đã tay luôn.
Mân mê dâm dê, chu chu
thỏa mãn xong thì Trần Di Yên trườn người xuống sâu hơn để nhị vị mỹ
nhân cùng say đắm ngắm nhìn vùng kín đẹp đẽ của đối phương. Chắc chắn
không thể kìm chế nổi mình, trước mắt là cái bướm ngà ngọc làm cái bướm
của bản thân được sung sướng đều còn phảng phất mùi hương thơm của nước
đái và giọt ngọc trắng trong. Họ vội vã ôm mông nhau, vùi mặt vào bướm
nhau mà liếm láp, hôn cuồng loạn.
Cực đỉnh khoái cảm lần nữa
tái hiện, mặt mỹ nữ nào cũng tràn trề nguồn nước huyền thoại từ âm đạo
phun trào ra, họ liếm môi vì quá thỏa mãn niềm hạnh phúc siêu nhiên mà
phàm nhân vĩnh viễn không thể trải nghiệm dù chỉ một lần (Gái thường
quan hệ tình dục với gái thường thì cũng thường thôi, tư cách gì với tới mỹ nữ cấp độ Thần) Trần Di Yên không nằm ngược đè Điều Huyền Tinh nữa
mà nằm ngửa sang bên cạnh, họ cần nghỉ ngơi.
Tịnh dưỡng thiêm
thiếp khoảng hơn bốn mươi phút thì sức lực mới khôi phục. Điểu Huyền
Tinh nói "Chúng ta xuống nhé." Trần Di Yên ngoan ngoãn trả lời "Dạ."
Điểu Huyền Tinh thu hồi nội khí, giường gió tan biến, hai cô nắm tay nhau bay về thùng gỗ tắm.
...
Vốn dĩ bước qua mấy bộ óc chả hay ho gì nên Trần Di Yên
ôm cổ Điểu Huyền Tinh, nàng tiên ôm lưng nàng y thuật bay vụt cực nhanh
trở về.
Điểu Huyền Tinh ôm chặt Trần Di Yên bay xuyên qua cánh
cửa luôn, không một tiếng động, cánh cửa cũng chẳng chút tổn hại. Hai
nàng nhè nhẹ bước về phía giường thì chợt khựng lại vì phát hiện thấy
Linh Cơ khỏa thân đang ngồi trên giường như chờ đợi vậy, Trần Tiểu Thanh vẫn ngủ ngon lành quay mặt vào tường. Siêu nữ cường ngoắc ngón tay mời
gọi hãy tới gần.
Nhìn Linh Cơ dang rộng chân khoe vùng kín
quyến rũ vô cùng khiến Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên cùng nuốt nước bọt, trái tim đập loạn xạ dù vừa trải qua trận tình dục thư hùng. Kích thích hơn nữa Linh Cơ còn tự vuốt ve bướm vuốt ve lông, tự cầm vú ngọc vẩy
vẩy tỏ ý muốn cọ sự mềm mại càng khiến hai nàng kia bủn rủn khao khát mà bước mau đến gần, quỳ xuống thèm thuồng ngắm trên ngắm dưới cơ thể của
siêu nữ cường, đều thở gấp gáp "Hờ...Hờ...Hờ...Hờ..." mong mỏi được ban
cho toại nguyện.
Linh Cơ cầm hai bên ngực vầy vẩy cọ cọ vào mặt hai nàng yêu dấu, đầu ti hồng hào căng cứng tuyệt vời dí vô mũi môi họ. Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên nhắm mắt đam mê tận hưởng sự mềm mại ngất ngây, không hẹn mà cùng há miệng đón chào vú ti thơm ngát tiến vào, mỗi nàng một bên ngậm mút.
Linh Cơ ngẩng mặt thích thú hài lòng,
xoa đầu vuốt tóc các vị nương tử. Cảm nhận rõ ngực mình đã đủ ướt đủ
khoan khoái lâng lâng, siêu nữ cường đứng dậy dạng chân, tay phải chỉ
ngón trỏ xuống vùng kín hấp dẫn tỏ ý cho phép, nét mặt ngang tàng oai
phong khuất phục tất cả khiến mọi nữ nhân đều muốn quỳ dưới chân. Chẳng
hề phân vân, Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên cùng nhau liếm, mong chờ giọt ngọc trắng trong ấm áp tuôn ra.
Không phụ tấm chân tình, thiên tài y thuật với nàng tiên đều được toại nguyện ướt đẫm đầm đìa gương
mặt, liếm môi thơm thật thơm.
Trần Tiểu Thanh chắc đang giấc
mộng đẹp, vẫn nằm quay mặt vào tường, bỗng cất tiếng nói hào hứng "Linh
Cơ tỷ đã thắng Hàn Linh Phượng rồi! Hoan hô Linh Cơ tỷ!"
Tam vị cô nương kia mỉm cười nhìn nhau, Trần Tiểu Thanh bé bỏng ngủ mà cũng đáng yêu vậy à!
Dẫu sao cũng chỉ là mơ, bản thân Linh Cơ không bao giờ dám khẳng định
mình đủ sức dễ dàng đánh bại Hàn Linh Phượng, và ngược lại.
Siêu nữ cường đại chiến, sắp rồi!
Hậu quả tồi tệ, sắp rồi!
...
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng thì cũng là lúc đại quân hùng hậu do Dương Tông Đế thống lĩnh về tới cổng hoàng cung trước sự quỳ bái
chào đón của dàn cấm vệ quân chia thành hai hàng xếp dài dằng dặc vô tận sâu tít tắp trong cung, ai cũng đeo tấm vải trắng che mũi mồm.
Dương Tông Đế cưỡi ngựa đi đầu kéo theo lực lượng đông đảo tiến vào.
Không hề thấy một người dân nào có mặt bởi nỗi sợ lớn lao vẫn còn áp đảo tâm trí họ, dưới đường bao nhiêu óc hôi hám nằm loạn xị lung tung.
Trải qua gần một tiếng đám Dương Tông Đế mới đến được khu đại điện rộng lớn bàn chính sự. Dương Tông Đế xuống ngựa, mấy chục võ tướng cùng Tịch Ẩn đại sư, Trần Vân và cha mẹ đệ đệ lẫn cả Xuân Nhi cũng xuống ngựa
tháp tùng sau lưng hoàng thượng bước trên những bậc thang. Đám giang hồ
và binh lính triều đình thì đứng tại chỗ chờ lệnh (ngoài đầu thành tất
nhiên có chừa lại mười vạn quân trấn giữ, hơn trăm khẩu đại pháo cũng ở
lại bảo hộ luôn)
Thái hậu cảm súc vừa mừng rỡ vừa lo lắng, cùng đông đảo dàn quan văn đứng trước cửa vào đại điện tiếp đón sự khải hoàn chả mấy vui vẻ gì. Hàng ngàn phi tần với hàng vạn cung nữ thái giám nét mặt xanh xao khẽ cúi đầu, dường như tâm trạng rất không tốt, u ám hệt
nhau (Tất cả đều đeo vải bịt mũi mồm, gồm luôn thái hậu)
Bao
nhiêu bậc thang rộng rãi hoành tráng lại có nhiều bộ não nhão nhoẹt hôi
hám nằm lung tung thật oái ăm. Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh đồng loạt
vận khí dọn dẹp, bước tới đâu là số óc cản đường bị tiêu hủy bốc hơi đến đấy.
Đoàn người Dương Tông Đế đi tới gần thái hậu. Dương Tông
Đế nói "Trẫm đã về." Thái hậu khẽ gật đầu, ngắn gọn đáp "Về là tốt."
Dương Tông Đế nói với mọi người "Chúng ta vào đại điện thôi."
Tất cả đội ngũ vốn có của triều đình đều về vị trí của mình, lê thê hai
hàng văn và võ. Dương Tông Đế ngồi trên ngai vàng khắc mấy hình rồng uốn lượn, thêm một chiếc ghế khác cho thái hậu ngồi phía dưới. Hoàng hậu
Trần Vân với phe Thần Long Sơn Trang chia ra đứng hai bên bậc thang đại
điện coi như bảo vệ quân vương (ai đeo khăn bịt mồm mũi thì tự động
tháo)
Dương Tông Đế hít một hơi sâu, thở ra, công bố việc đầu tiên "Binh biến kết thúc. Thành Đô đã an toàn."
Phía dưới im phăng phắc bởi thông tin này họ đều biết từ thái hậu rồi
nên không bất ngờ, điều cần nghe cần biết là điều sau kìa. Dương Tông Đế đắn đo chút rồi nói tiếp "Sự thực xẩy ra ngay trước mắt mọi người. Năm
mươi vạn phản quân hùng hậu do Lỗ Bân thống lĩnh đều bị tiêu diệt triệt
để, đầu của chúng bị cắt làm sáu miếng, năm mươi vạn bộ não trút thẳng
xuống quốc gia. Một sức mạnh áp đảo khó mà tin nổi lại thuộc về một con
người trần gian, nếu chưa tự mình chứng kiến ta cũng không thể chấp
nhận..." Hắn bắt đầu tường thuật lại cơn ác mộng có thật mới nếm trải
ngày hôm qua.
Cơn mưa óc là bằng chứng hùng hồn thuyết phục
nhất để chứng minh tính chân thật của câu chuyện. Cái tên Linh Cơ lúc
này đã kinh động toàn bộ triều đình, dù là đại cứu tinh nhưng quá đáng
sọ, mức độ uy hiếp của nữ nhân này còn nguy hiểm gấp bội phần so với bất kỳ cuộc chiến chống ngoại xâm nào Thành Đô từng trải qua trong lịch sử. Nét mặt tất cả đều căng thẳng, vận số quốc gia sẽ ra sao khi biến động
gian nan trùng trùng. Vụ việc ấy gây ảnh hưởng chẳng kém thơi điểm Phật
Tổ Như Lai hiện thân trên bầu trời.
Đôi tay thái hậu run rẩy,
hồ đồ nhất thời mang nặng nỗi lo suốt đời, bà lo Linh Cơ sẽ không bỏ qua xích mích đó. Nhớ lại mình mà chậm ngã chút thôi là khuôn mặt cao quý
thiên tuế thiên thiên tuế đã sưng thành cái mâm, thậm chí xui xẻo thì vỡ sọ.
Phe Thần Long Sơn Trang tâm lý phức tạp hơn. Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh hiện đang lầm lỡ mê muội với một nữ ma đầu cực kỳ nguy
hiểm tên Linh Cơ, nếu giờ họ gây sức ép bắt hai người phải dời xa thì
chưa chắc hai người đã chịu mà về phía Linh Cơ thì không biết cô sẽ làm
ra chuyện gì nữa. Hy vọng khống chế nữ nhân ấy hoàn toàn viển vông dẫu
cả quốc gia hợp lực đồng lòng. Còn nếu Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên cứ
tiếp tục mối quan hệ sai trái ấy thì mặt mũi danh dự Thần Long Sơn Trang biết giấu vào đâu. Nói cho cùng giữa danh dự và tính mạng thứ nào quan
trọng cần thiết hơn, thật khó lựa chọn. Ai cũng rùng mình tưởng tượng
cảnh Linh Cơ nổi giận bửa đầu tất cả thiên hạ. Một điều khác khiến họ
kinh ngạc là sức sát thương khủng khiếp mà thiên tài y thuật che giấu,
bao năm sống tại sơn trang Trần Di Yên mới chỉ bộc lộ tài năng giải độc
cứu người, đâu ai ngờ tài năng giết người của cô lại ghê gớm hãi hùng
thế chứ.
Một vị quan văn lớn tuổi râu chớm bạc dài tới cổ bước
ra khỏi hàng ngũ, chắp tay kính cẩn tâu "Bẩm hoàng thượng. Nếu Thành Đô
đã an toàn thì thần nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta nên dẹp bỏ mầm họa lớn lao ngay trong chính đất nước mình." Một vị quan văn khác râu đen ngắn
bước ra tâu "Bẩm hoàng thượng. Minh thượng thư nói đúng, triều đình
tuyệt đối không thể bỏ qua mối nguy này được. Phượng Hoàng Môn còn tồn
tại, toàn thiên hạ bất an. Phần lớn số mỹ nữ tài sắc là con cháu của
hoàng tộc hay các quan viên lẫn gia tộc hào phú lớn đều bị cưỡng ép bắt
cóc tới sào huyệt Phượng Hoàng Môn. Không chỉ đàn áp nữ nhân, bọn chúng
còn triệt để tiêu diệt sự chống đối của người dân lẫn giới giang hồ võ
lâm hết sức tàn bạo bất kể già trẻ, lực lượng châu phủ lại bất lực chẳng làm gì nổi. Đơn tố cáo tội trạng của chúng chất chồng địa phương nào
cũng có, vấn đề này thực làm mất thể diện triều đình." Nghe vậy rất
nhiều quan viên văn võ đồng loạt gật đầu, nơi đây khối kẻ mất con gái
cháu gái rồi mà, liếc nhau xầm xì thầm thì.
Dương Tông Đế giơ
tay ra hiệu im lặng, nói "Trẫm hiểu nỗi bất an trong lòng các khanh. Tất nhiên trẫm cũng muốn dẹp bỏ Phượng Hoàng Môn hơn ai hết nhưng lúc này
mọi người vừa trải qua sự kiện kinh hoàng đáng sợ, điều cần thiết là yên ổn lòng dân cho họ sinh hoạt bình thường trở lại. Việc tiến đánh Phượng Hoàng Môn để qua vài hôm nữa trẫm sẽ có quyết định." (Có mấy đợt tuyển
chọn mỹ nữ để tiến cung dâng vua nhưng bị người của Phượng Hoàng Môn
cướp mất khiến Dương Tông Đế cay lắm chứ)
Một vị quan văn trẻ
tuổi bước ra tâu "Bẩm hoàng thượng. Vậy còn phản tặc Lỗ Bân?" Dương Tông Đế nhăn mày đáp với giọng không thoải mái "Trẫm đã cho xử trảm ngay tại chiến trường thảm khốc rồi. Không cần thiết phải đem thứ quái thai đó
về."
Thái hậu khẽ cắn môi ngoái đầu lại nói với vua "Hoàng
thượng. Tất cả mọi thám báo phái đi các quốc gia khác đều mất liên lạc,
cả đám thương nhân buôn bán của ta ở những nước khác cũng hệt như bốc
hơi không thư tín báo cáo tình hình gì về cho châu huyện, toàn bộ giao
dịch ngưng trệ không nơi nào hồi âm. Ta cảm thấy lúc này Thành Đô đang
bị cô lập."
Dương Tông Đế nói "Trẫm đã biết chuyện này rồi, đây quả là điều đáng lo ngại. Tịch Ẩn đại sư thấy sao?" Tịch Ẩn trả lời "A
di đà phật. Trời không bao giờ tuyệt đường sống của bất cứ ai, khó khăn
nào rồi cũng có cách giải quyết. Đâu phải lần đầu tiên Thành Đô trải qua biến cố, chỉ cần hoàng thượng luôn tỉnh táo sáng suốt, triều đình và
nhân dân đồng tâm hiệp lực thì sẽ có thể đạp bằng mọi chướng ngại thử
thách."
Dương Tông Đế gật gù thở dài, suy tính chút rồi nói lớn "Trước mắt cần phải lập tức dọn dẹp tất thẩy số não bộ nhão nhoẹt rơi
loạn khắp nước đã, sắp xếp ổn thỏa để dân chúng trở lại nề nếp cũ. Tạm
thời tất cả quan binh hay bất cứ ai cũng đều cần lánh xa vị trí căn
phòng của nữ nhân Linh Cơ tránh sự cố phát sinh, người này không nên lưu lại chốn hoàng cung, càng không nên xuất hiện nơi chốn nhân gian. Thật
khó hình dung tại sao thiên địa lại đản sinh một nhân vật cuồng bá đến
mức vô lý như vậy! Liệu trên đời còn có ai khống chế nổi người này?"
Tịch Ẩn đại sư nói "A di đà phật. Mọi vật mọi việc trên đời đều do đạo
trời sắp đặt. Không ai có thể đứng mãi trên một đỉnh núi được, kẻ mạnh
sẽ luôn có kẻ mạnh hơn. Dù cuồng bá đến đâu cũng vĩnh viễn chỉ như cát
bụi trước đấng chí tôn vô thượng, ngài nhất định sẽ cứu khổ cứu nạn phổ
độ chúng sinh thoát mọi tai ương trần thế."
...
Cùng
ngồi quây quần quanh bàn, Trần Tiểu Thanh thấy ba nàng kia thi thoảng
đưa tay che miệng ngáp ngủ thì tự xoa đầu khó hiểu xíu rồi đứng ngay dậy đi vòng quanh xoa bóp vai cho mỗi người một chút, ai cũng hài lòng
thương yêu cô. Trần Di Yên kéo em gái ngồi lên hai đùi mình, đôi tay
ngọc vòng qua ôm bụng Trần Tiểu Thanh, vui vẻ bảo "Ngồi im nha. Lâu rồi
ta không ôm muội nhỉ, nhớ ghê!" Trần Tiểu Thanh ôm vòng tay ấy, tươi
tỉnh ngoái đầu lại nói "Di Yên tỷ lúc nào cũng thương muội nhất! Mãi mãi muội sẽ không bao giờ dời xa tỷ!" Linh Cơ ngồi cạnh nổi hứng trêu dí
ngón tay trỏ chọc chọc khẽ khàng vô má Trần Tiểu Thanh, Trần Tiểu Thanh
liếm luôn. Linh Cơ liếm môi thích thú, ngón trỏ ngón cái hai tay chụm
lại na ná giống hình vùng kín của nữ nhân, thẳng thắn nói "Ta nghĩ các
muội thích liếm nhất là vị trí này của ta nha!'
Tam vị nương tủ đỏ mặt ngượng ngùng, đều khẽ cúi đầu mà môi thì cười mỉm khoái chí.
Linh Cơ dịu dàng nói "Nhanh thôi. Một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ
cùng về nhà, sống cuộc đời êm đềm hạnh phúc thảnh thơi." Điểu Huyền Tinh nói "Đội quân tiên phong không đầu của tỷ chắc cũng sắp đối diện khai
chiến với binh đoàn của Phật giả rồi nhỉ." Linh Cơ đáp "Ừ. Nhờ hoa băng
của ta thì tốc độ di chuyển nhanh thôi, có lẽ khoảng nửa canh giờ nữa
chúng sẽ tàn sát lẫn nhau. Coi như trò chơi thử thách, nếu không vượt
qua nổi năm mươi vạn bông hoa đó thì phe Phật giả đành phải bỏ xác phơi
thây giữa đường thôi." Trần Tiểu Thanh hí hửng quýnh quáng nói "Đi xem
kịch. Đi xem kịch." Trần Di Yên cù cù bóp hông em gái, bảo "Bình tĩnh
nào ngốc ạ. Đâu cần ra tận nơi, tới giờ Linh Cơ tỷ khắc sẽ cho chúng ta
coi ngay tại đây." Điểu Huyền Ting gõ ngón tay cốc cốc xuống bàn, nói
"Trận này hay lắm đấy." Gương mặt Trần Tiểu Thanh đầy kích thích mong
ngóng, đôi chân tung tăng dậm dậm nền đất.
Trần Di Yên nhìn
nàng tiên, mỉm cười liếm môi nhớ về kỷ niệm dấu yêu đêm qua. Hương vị
quyến rũ từ vùng kín của hai cô vẫn còn vương vấn phảng phất trong miệng nhau, thật nồng nàn tuyệt vời. Điểu Huyền Ting cũng nhìn lại thiên tài y thuật bằng ánh mắt tràn đầy tiếu ý, đôi môi cai lưỡi muội ấy hấp dẫn
quá, đã vậy khi về còn được Linh Cơ tỷ ban thưởng cho rất nhiều giọt
ngọc trắng trong ấm áp và thơm ngào ngạt nữa chứ, tột cùng của hạnh
phúc!
Trần Tiểu Thanh nói "Hay là muội rủ thêm Yến Châu cùng
xem cho vui nha?" Linh Cơ khẽ lắc đầu bảo "Ta nghĩ không cần đâu. Muội
ấy đã có Long Quyển Tinh bên cạnh rồi, muốn xem kịch cũng dễ thôi. Có
khi Yên Châu còn muốn ít người xem càng tốt để khi đến đoạn đáng sợ thì
còn thoải mái ôm ấp dựa dẫm í." Trần Tiểu Thanh khẽ phồng một bên má nói "Muội ôm ấp tỷ lúc nào cũng được đâu có ngại trước mặt ai." Trần Di Yên mỉm cười trêu "Đâu phải ai cũng vô tư hồn nhiên được như muội." Dứt lời đôi tay không ôm bụng em gái nữa mà hướng lên bóp vú. Trần Tiểu Thanh
rùng mình vì bị kích thích, nhắm mắt ngước mặt lên kêu "A...Đau mà...Tỷ
bóp nhẹ thôi...Thích quá mà..."
Linh Cơ thì ngồi xuống vùi mặt
vào ngực Điểu Huyền Tinh, vùng vằng hít ngửi. Điểu Huyền Tinh mỉm cười
ôm đầu siêu nữ cường, dịu dàng vỗ về.
...
Thời điểm
này Dương Tông Đế chia quân dọn dẹp làm hai đội : một vạn lính dọn trong cung, hai vạn lính dọn ngoài cung. Nói chung công việc đơn giản chỉ mỗi tìm và hót óc vào bao thôi (Bắc thang trèo lên cây hoặc mái nhà bốc bộ
óc ném xuống, sẽ có người đợi để hứng bên dưới chả khác gì kiểu trẻ con
hái quả ăn. Lội xuống ao vớt não để tránh độc hại ô nhiễm nguồn nước...) Dân chúng đóng cửa im ỉm trong nơi trú ẩn.
...
Vùng biển rộng lớn sóng yên gió lặng, nước mênh mông đều đều chẩy.
Hàng ngàn chiến thuyền dũng mãnh lướt với vận tốc nhanh, mấy trăm vạn
nhân mạng mặt ai nấy đều thể hiện ý chí quyết tâm, họ tin tưởng tuyệt
đối đấng vô thượng chí tôn đang bay trên không trung kia, hào quang vàng óng soi rọi xuống tất cả mọi người đem lại sự ấm áp len lỏi tận trong
tim, kẻ nào cũng sẵn sàng tâm trí quyết tử với "Yêu Nũ Linh Cơ"
Phật Tổ Như Lai giả mạo vừa bay vừa nhắm mắt, đôi tay đặt thảnh thơi
nơi đầu gối. Bề ngoài từ bi nhưng nội tâm kích thích vì sắp sửa giáng
đại kiếp nạn cho cõi trần gian, được biết thế lực trợ giúp của Yên Nhiên Tinh cũng đang rầm rộ tiến về Thành Đô, vở kịch kinh điển đang dần mở
màn.
Đi được nửa canh giờ Phật Tổ giả đột ngột mở mắt, ngài ta
thấy cách xa tít hàng ngàn dặm là cảnh tượng kỳ dị mấy chục vạn binh
lính cầm vũ khí, dây cơ chằng dây kinh mạch từ hốc cổ tòi ra lòi phòi,
cụt đầu mà vẫn có thể tiến bước, hơn nữa tốc độ đi bộ của chúng lại cực
nhanh hệt như lướt như bay thoáng chốc đã tới xát bờ đất liền, thậm chí
chúng còn đi vun vút trên mặt nước biển nữa. Trải qua thời gian chớp mắt đám quân không thủ đã lầm lì đứng lơ lửng trên nước ngay trước mặt các
đoàn thuyền cách đó hai mươi mét. Phe người còn thủ đều há hốc mồm kinh
hãi, nếu là bình thường họ sẽ hoảng hốt nổ pháo rồi bỏ chạy, còn bây giờ thì không quá lăn tăn, bình tĩnh ngước lên nhìn mong chờ đấng chí tôn
ra tay trừ yêu diệt ma.