Sau câu nói của Trần Di Yên, ba người kia trố mắt kinh ngạc, khả năng
của nữ nhân bên cạnh Linh Cơ thực đáng nể, tư chất y lý chả kém gì các
vị thiên phu trên trời. Thiếu phụ há hốc mồm thanh minh "Cô nương nói gì kỳ lạ vậy? Con gái chúng tôi là làm nông trồng cấy từ nhỏ tới lớn."
Người đàn ông vờ bầy ra bộ mặt ngu ngơ xen vô một câu "Đúng vậy đấy. Con gái chúng tôi ngay cả cầm cuốc lâu còn khó nói chi đến nội lực gì gì
đó, cô nương lầm rồi." Trần Di Yên nhếch môi "Hứ." thản nhiên nói "Tôi
có thể lầm. Nhưng Hàn Linh Phượng thì chắc sẽ không đâu nhỉ?!"
Nghe nhắc về cái tên của nữ nhân khủng khiếp nhất, nhịp tim ba người kia
tăng đột biến, chân tay run rẩy. Trần Di Yên hỏi "Ba vị là người của
Thiên Cung?" Người đàn bà cố tỏ vẻ mình là thiếu phụ khắc khổ quê mùa,
xua xua tay trả lời "Không phải. Chúng tôi chỉ là hộ nông nghèo sinh
sống ở tít tận phía Tây Bắc xa xôi của Thành Đô. Cô nương đang nói gì
vậy, chúng tôi thực không hiểu?!" Người đàn ông sẵng giọng lớn tiếng
"Tôi thấy chính cô nương mới là có bệnh đấy. Từ lúc mới vào toàn nói
những điều vô nghĩa làm phiền. Hãy để nhi nữ của chúng tôi được nghỉ
ngơi, mời cô nương đi cho." Mấy người khác trong phòng đều soi mói nhìn
về phía họ.
Trần Di Yên vẫn rất bình tĩnh không nổi giận vì thái
độ bất mãn của đối phương, cô đứng lên, khoanh tay ngẩng cao đầu nói
"Hàn Linh Phượng mà ra tay thì ba người chắc chắn chết nên trường hợp
này loại bỏ. Về thương thế của cô nương đây nếu chỉ là thiên binh thông
thường thì đừng mong sống sót càng không thể trốn thoát. Tất yếu cả ba
phải thuộc tầm cỡ quyền cao chức trọng, thực lực không tệ." Người đàn
ông gắt gỏng "Thật hoang đường! Cô nương bị điên thật rồi!"
Đúng lúc đó bên ngoài cửa Trần Tiểu Thanh ló đầu vào tươi cười gọi "Di
Yên tỷ. Muội tìm thấy tỷ rồi nha!" rồi lập tức bước vô. Vừa đến gần đã
hai tay chống hông, nhíu mày hung hăng nói với người đàn ông "Các người
dám quát Di Yên tỷ à!" Mới nẫy tới gần phòng đã nghe giọng nhị tỷ và kẻ
nào đó lớn tiếng, cô em gái đáng yêu muốn xông vào đấm vỡ mồm con lợn
láo toét để bảo vệ chị gái. (Ơ nhưng Trần Di Yên mạnh hơn Trần Tiểu
Thanh mà nhỉ? '3')
Trần Di Yên hiểu muôi muội định làm gì liền
đặt tay lên vai ngăn lại, cô nói với người đàn ông "Xem ra phần lớn
Thiên Cung đều là đám heo cứng đầu, còn ngu ngốc nữa." Thực ra cô vì
muốn coi thử phản ứng của ba người nên mới chế diễu như vậy.
Thiếu nữ từ nãy giờ vì mệt mỏi chưa hề nói câu nào, thi thoảng lại ho giữ,
yếu ớt nhìn Trần Di Yên với ánh mắt phức tạp, cô hiểu rõ tình trạng bản
thân hơn ai hết nhưng không ngờ dưới trần gian vẫn có một phàm nhân thấu hiểu tất cả y lý chả thua gì vị tiên nơi cột chống trời như nàng. Người đàn ông lẫn thiếu phụ đều cay cú trợn mắt lên, thiếu phụ đứng phắt dậy
quát "Hỗn xược!" Trần Tiểu Thanh vẫn tư thế chống hông, trừng mắt quát
lại "Không ai được lớn tiếng với Di Yên tỷ!" (Tình thương mãnh liệt lắm, hồi xưa khi Trần Tiểu Thanh đi dạo ngoài đường vô tình thấy Trần Di Yên cầm giỏ đựng thảo dược đang trên đường về nhà thì bất chợt xuất hiện
một nam nhân râu quai nón dáng vẻ dữ tợn đuổi theo một nữ nhân tóc rối
bù với gương mặt bầm đỏ dường như là bị đánh đập. Nữ nhân sức yếu nên bị đuổi kịp và gã kia giáng cho hai cái tát mạnh chẩy cả máu miệng, gã
quát chửi rằng phụ thân của nữ nhân vì thua cờ bạc nợ tiền mà bán cô cho hắn làm thiếp, chà đạp thân xác cô chán chê rồi thì muốn bán vào kỹ
viện nhưng cô ấy kháng cự nhất quyết không chịu nên bị hành hạ tàn nhẫn, hôm nay nhân lúc hắn sơ suất cô trốn được ra ngoài ai dè chưa chạy được bao xa đã bị tóm. Dân bu xem rất đông nhưng chả ai can thiệp. Trần Di
Yên bước tới bảo dừng tay, tên kia lớn mật quát tháo Trần Di Yên đừng lo chuyện bao đồng và còn định sàm sỡ. Trần Tiểu Thanh tức giận lao ngay
đến đấm cho hắn lên bờ xuống ruộng, đấm cho sưng vù mặt mũi, đấm cho
rụng gần hết cả hàm răng, đấm cho gẫy năm cái xương sườn mà nằm gục trên đất. May Trần Di Yên ngăn em gái vì đang ở ngoài đường, cô cho nữ nhân
kia số tiền kha khá và khuyên nhủ hãy dời khỏi đây, nữ nhân đó rối rít
đa tạ xong chạy ngay đi. Trần Di Yên chửi gã kia một câu "Con chó này."
rồi đá vào mắt hắn một cú vỡ nhãn cầu xong dắt tay em gái về nhà. Thằng
kia ôm mắt ôm mặt nhoe nhoét máu la hét đau đớn vài phút sau thì có hai
tên nô bộc từ đâu chạy tới cõng hắn cấp tốc đưa về, hết thứ để xem dân
cũng giải tán qua lại bình thường. Hôm sau mọi người xôn xao bàn tán về
việc đêm qua một gã nam nhân râu quai nón bị bao nhiêu con dòi đục khoét ăn thịt ngay tại tư gia...)
Trần Tiểu Thanh chưa hết ức, khẽ cắn môi nghi ngờ nói "Mà ta nghe giọng hai người thấy rất quen, rõ ràng đã
từng nghe ở đâu rồi." Người đàn ông và thiếu phụ đột ngột im bặt không
phản bác câu nào. Trần Di Yên chốt thêm một câu "Chúng tôi đã gặp Tuệ
Tuyệt Luân. Cô ấy đang ngự tại Thành Đô này, bất cứ khi nào cũng có thể
xuất hiện." Lời này gây tác động đặc biệt với ba người kia, Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh nghe rõ nhịp tim của cả ba tăng nhanh tăng mạnh hơn hẳn lúc nghe tên Hàn Linh Phượng, ánh mắt thì lóe sáng niềm hy vọng mãnh
liệt.
Trần Di Yên hài lòng vậy là cô đã đúng, xoa đầu em gái và nói "Về thôi. Tỷ muội ta đừng nên làm phiền mấy vị cao sang quý phái
của trời kẻo bị trời phạt đấy. Sợ lắm." Nói xong lời bông đùa thách
thức cô xoay người bước về phía cửa, Trần Tiểu Thanh lườm người đàn ông
và thiếu phụ, "Hứ." một tiếng rồi bước theo chị gái.
Hai nàng vừa đi khỏi, thiếu phụ bủn rủn ngồi xuống giường vì cảm giác
mừng rỡ muốn điên lên trong lòng, đôi tay nắm chặt thành giường, mồm lắp bắp đủ để nhóm của bà nghe "Thánh... Thánh Nữ..." Người đàn ông đặt một tay lên vai thiếu phụ, giọng cũng không kìm nổi hào hứng "Đúng vậy!
Thánh Nữ đang ở Thành Đô!" Thiếu phụ hồ hởi quay sang nói với con gái
"Ngươi nghe thấy chưa?! Vậy là chúng ta sắp có thể cứu cả Nữ Oa nương
nương cùng toàn bộ Thiên Đình với Phật Môn rồi!" Thông tin đó như động
lực khổng lồ khiến nữ nhân bớt ho hẳn, tinh thần thoải mái hơn mà gật
đầu đồng tình. Tới tận bây giờ nhịp tim Thiên Đế - Thiên Hậu - Hạc Tâm
Thánh Diễn vẫn còn loạn nhịp, cái tên Tuệ Tuyệt Luân luôn tượng trưng
cho phòng tuyến cuối cùng hùng mạnh nhất bền vững nhất che chở mọi thế
giới, quyền uy của Thánh Nữ là vô cùng bất khả xâm phạm!
Mọi người trong phòng ai làm việc nấy chẳng còn săm soi nữa, phàm nhân thì hiểu gì đâu.
...
Trên đường đi Trần Tiểu Thanh có hỏi về ba nhân vật bí ẩn
nhưng Trần Di Yên chỉ đáp gọn lỏn "Về chỗ Linh Cơ tỷ rồi nói." nên đành
ngoan ngoãn vâng lời thôi.
Ngang qua cửa phòng công chúa thì thấy Yến Châu để cửa mở, khoanh tay đứng nghiêm nghị. Trần Tiểu Thanh giơ
cao một tay vẫy chào rồi tự véo hai bên má lè lưỡi trêu. Yến Châu nhíu
mày phồng má, đôi tay nhắm về hướng bạn thân thực hiện bốn cú đấm từ xa
xong đóng rầm cửa im ỉm. Đám hộ vệ trước phòng công chúa đều si ngốc bởi sự đáng yêu của Trần Tiểu Thanh, lúc Trần Di Yên liếc nhìn thì chúng
lại rùng mình cúi mặt.
Trần Di Yên dừng bước tò mò hỏi "Muội làm
gì Yến Châu vậy hả?" Trần Tiểu Thanh cũng ngưng bước, úp hai tay trước
ngực trưng bộ mặt đáng thương, ánh mắt long lanh trả lời "Ui. Đâu có
gì." Trần Di Yên khẽ cười hỏi tiếp "Thật?" Đối diện nụ cười đầy nguy
hiểm của nhị tỷ thì sự dễ thương vô tác dụng rồi, Trần Tiểu Thanh đành
thú nhận "Bọn muội chỉ trò chuyện bình thường thôi. Trước khi chia tay
Yến Châu thì muội lỡ tay... vạch áo cô ấy ra. Vô tình thấy cái yếm đỏ
thêu hoa mai thôi hà." Trần Di Yên khẽ cắn môi giơ một tay lên như kiểu
định cốc đầu em gái í, Trần Tiểu Thanh vội nhắm tịt mắt dùng hai tay che mặt chấp nhận hình phạt. Nhưng thực tế Trần Di Yên chỉ là giơ tay vuốt
tóc thôi, mỉm cười vì dọa cô bé ngố này vui thật. Chờ mãi không thấy đầu mình bị cốc, Trần Tiểu Thanh mở mắt hé ngón tay nhìn thì phát hiện nhị
tỷ đã đi phía trước cả đoạn dài nên hấp tấp đuổi theo, khoác tay nhõng
nhẽo "Hi hi." Trần Di Yên hỏi một câu đầy thú vị "Của Yến Châu có to
không?" Trần Tiểu Thanh há miệng hơi sốc xíu rồi mỉm cười híp mắt trả
lời "Nhỏ hơn của tỷ." Hai tỷ muội khúc khích đùa giỡn, vừa đi vừa cù ky
nhau.