Từ lúc dời khỏi phòng Linh Cơ, Trần Tiểu Thanh vẫn cứ khoác tay chị gái, thi thoảng dung dẻ vung vẩy. Hai tỷ muội trò chuyện vui vẻ, đôi lúc
muội muội bị tỷ tỷ búng má búng mũi cốc đầu (nhẹ thôi)
Đường xa
vòng vèo, gặp đám binh lính canh gác hay tuần tra thì chúng đều soi mói
nhìn Trần Di Yên nhưng khi cô liếc sang thì chúng vội quay nhìn hướng
khác hoặc cúi mặt xuống vì tự biết bản thân thấp kém chừng nào.
Gần nửa canh giờ sau mới tới đích. Cung Lăng Trì tĩnh lặng quen thuộc, nơi
mà Trần Tiểu Thanh tự nhiên như ở nhà vậy, cô buông tay tỷ tỷ và chạy
một mạch đi đến phòng nghỉ của Yến Châu, chạy chút lai đề khí phi thân.
Trần Di Yên mỉm cười mến thương trông theo muội muội ngốc đáng yêu.
Thôi kệ em gái nghịch ngợm chơi đùa với công chúa nhỏ vậy, thiên tài y
thuât đi sang hướng khác. Một lát sau trước mắt cô là cả vùng rộng với
nhiều gian phòng đều mở toang, cũng có sự bảo vệ của không ít binh lính, đại phu lẫn dân chúng đi ra đi vô tất bật (chủ yếu là người già phụ nữ
giúp chăm sóc thân nhân), quan ngự y hoàng cung thì không thấy một ai.
Trần Di Yên ngẫu nhiên bước vô một phòng. Hơn năm chục bệnh nhân nằm
trên các chiếc giường kê gần nhau, vì phòng này toàn bệnh nhẹ nên vẫn có người ngồi được, mười mấy đại phu qua lại xem xét tình hình và kê đơn
thuốc. Tất cả vì sự xuất hiện của đại mỹ nhân nên đều sững sờ dừng mọi
hoạt động đang làm, có một thiếu phụ đang cầm thìa xúc thuốc cho phu
quân nằm uống thì ngây ngô bởi tiên nữ mới vô mà xúc trượt trúng mũi gã
chồng khiến hắn sặc thuốc ho sù sụ. Thiếu phụ giật mình vội quay lại lau mặt vỗ về xin lỗi phu quân.
Một nam nhân mặc y phục đât tiền
(thiếu gia nhà giầu) nằm gần chỗ Trần Di Yên đứng, dẫu đây là hoàng cung nhưng với bản tính hiếu sắc từng hại đời mấy cô gái, hắn không kìm lòng được liền bạo gan giơ tay lên định sờ mông vị Nữ Thần đẹp nhất mà hắn
từng thấy trong đời. Tất nhiên Trần Di Yên cảm nhận rõ chứ, thứ súc vật
hạ đẳng mà đòi đụng chạm tới cơ thể ngọc ngà của nàng ư? Chỉ có Linh Cơ
và Điểu Huyền Tinh mới đủ tư cách thích làm gì thì làm đối với thân xác
vô cùng hấp dẫn của thiên tài y thuật thôi.
Không biết từ khi nào ngón trỏ và ngón giữa của tay phải Trần Di Yên đang kẹp một cây kim nhỏ bén nhọn, cô hờ hững ném ngược ra phía sau bằng tốc độ quá nhanh trúng
đúng cổ tay gã kia. Lực đạo cây kim mạnh nên chui tọt luôn vào bên trong xương thịt, hắn thấy tê dại cả bàn tay kêu "A." ngồi dựng dậy. Cả phòng giật mình chú ý tới hắn.
Trần Di Yên nhếch môi "Hứ." một tiếng
rồi xoay mình bước đi dời khỏi phòng. Ở đằng sau, vị trí dính kim nơi cổ tay tên ngu xuẩn phọt ra tia máu như cầu vồng tí hon mầu đỏ, lực phun
càng lúc càng mạnh, tia máu không ngừng thoát ly thấm xuống nền đất bắn
cả sang một ông lão bệnh nằm giường đối diện nhoe nhoét từ đầu tới chân. Tay không bị thương ôm chặt cổ tay bị thương, nhăn nhó đau đớn hắn ngã
xuống dưới đất lăn lộn gào lên "Aaa..." Toàn bộ người trong phòng vì quá bất ngờ hốt hoảng nên chưa kịp phản ứng gì, mười giây sau mấy vị đại
phu gần đó bình tĩnh trở lại chạy tới thì đã muộn, tên kia thân xác co
dật nhẹ vài lần cạn kiệt máu mà chết.
(Nói cho biết nhé, hồi xưa
lúc Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh mới vào cung lần đầu để thăm Trần Vân. Dương Tông Đế mới gặp đã trố mắt sững sờ và nuôi ý định sẽ nạp hai cô
làm phi tần, nhưng sau đó vì hơi ngại hoàng hậu không vui với cả có tin
báo Lỗ Ninh tổng quản thị vệ yêu thích Trần Di Yên, ngài vua đành tạm
gác ham muốn bởi e dè thế lực Lỗ gia. Còn giờ đây thách cả cụ ci Dương
Tông Đế cũng chẳng dám tới gần thiên tài y thuật đáng sợ kia. Kể cả khi
hồi xưa Dương Tông Đế hạ chỉ bắt buộc hai chị em phải phục tùng làm phi
thì Trần Di Yên sẽ dắt theo Trần Tiểu Thanh cùng bỏ trốn, nếu Dương Tông Đế trút giận xuống Thần Long Sơn Trang thì đích thân Trần Di Yên sẽ một mình xông vô hoàng cung giết chết cả lò hoàng tộc triều đình không tha
đứa nào, đâm nát bét tim gan ruột phổi của vua vứt cho chó ăn)
Bỏ ngoài tai sự huyên náo ầm ỹ, Trần Di Yên thoang thả đi quanh một vòng
xem xét. Chỗ nào bệnh nhẹ thì thôi, mấy căn phòng bệnh nặng thì cô bước
vô. Có trường hợp một ông lão bị cảm phong hàn, chướng khí đã ngập tận
xương tủy, mặt tím tái bất động sợ khó mà qua khỏi. Vợ ông lão với cô
con gái trẻ đứng gần đó cứ sụt sịt khóc lóc tưởng chừng sắp phải chia
lìa âm dương. Một vị đại phu lớn tuổi râu bạc ngồi trên giường cạnh ông
lão, ông ta mở hộp đồ nghề chứa toàn kim chuẩn bị châm cứu trục độc
nhưng nhìn mắt vị phu già là hiểu hy vọng mong manh. Trần Di Yên bước
nhanh tới vì biết ông ta không kham nổi ca này, chẳng nói chẳng rằng dút lấy bốn cây kim trước vẻ ngỡ ngàng của ông phu. Nhắm chuẩn xác không
lệch milimet nào, Trần Di Yên phóng cùng lúc cả bốn kim cắm gần hết kích thước xuống bao vây vị trí trái tim. Mấy giây sau từ những vết châm rỉ
ra máu đen xì, vị phu già lẫn vợ con ông lão hốt hoảng đều lớn tiếng hỏi "Cô nương làm gì vậy hả?" Trần Di Yên thở dài chán nản chả muốn giải
thích, cô lại dút thêm một kim phóng vụt vào giữa lông mày ông già, máu
đen cũng rỉ ra. Vị phu già vội chạy ra ngoài, cô con gái giữ tay Trần Di Yên nói "Cô nương định làm gì cha tôi?" Trần Di Yên bình thản đáp "Cô
có muốn ông ta khỏi bệnh không? Nếu mong cha mình khỏe lại thì mau bỏ
tay ra, còn nếu muốn cha cô chết thì cứ cản tôi." Cái uy và sự tự tin
của Trần Di Yên khiến cô kia hãi hùng buông ngay lập tức. Trần Di Yên
phóng tiếp một cây kim nữa trúng cổ họng ông lão, máu đen rỉ ra.
Vừa lúc đó vị phu già bước vội vô cùng hai tên lính mang đao và bù lu bù
loa bảo mình đang trị bệnh thì bị cô nương này phá hoại. Ngay khi ấy ông lão trên giường có chuyển biến ho hắng, mặt hồng hào trở lại mở mắt
nhìn xung quanh. Vợ con ông mừng rỡ sấn tới ngồi xuống giường ôm tay ôm
vai khóc lóc. Chứng kiến người bệnh nặng chắc chắn phải chết lại có thể
ngoạn mục cải tử hoàn sinh, vị phu già vừa nể sợ vừa ghen tị nhìn Trần
Di Yên bởi với bệnh tình ông lão kia thì dù là quan ngự y giỏi nhất
hoàng cung mà châm cứu thì chí ít cũng đâm hơn ba mươi kim nhưng tỉ lệ
cũng chỉ hai phần sống tám phần chết, còn cô ta thì biểu hiện việc này
quá dễ dàng chỉ với sáu kim. Trần Di Yên lấy trong áo ra lệnh bài của
hoàng hậu cho hai tên lính xem và nói "Hoàng hậu mời ta đến để điều trị
thương tật giúp mọi người. Có được không?" Hai tên lính rối rít vâng dạ
tạ lỗi (cách chữa trị của Trần Di Yên không phải ai cũng đủ trình thực
hiện nổi, đòi hỏi sự chính xác đến từng dây thần kinh hay từng giọt máu, lực phóng kim phải chuẩn vừa đủ tiến thoái tự do tránh đụng phải tử
huyệt, đừng nên bắt trước)
Cất lệnh bài, Trần Di Yên hờ hững quan xát các giường bệnh, thêm mấy người nữa may mắn thoát quỷ môn quan nhờ
Trần Di Yên. Ai cũng bất ngờ và kính phục cực kỳ, hôm nay họ được mở
rộng tầm mắt biết được thế nào là thần y đích thực. Bệnh gì mà y giới
cho rằng vô phương cứu chữa thì đối với Trần Di Yên đó chỉ là trò trẻ
con đơn giản, nhưng cũng còn tùy bệnh nhân là người tốt hay xấu nha, nếu là kẻ khốn kiếp lâm bệnh nặng thì thiên tài nàng còn xiên thêm vài nhát kim cho gào thảm đau đớn chết bố chúng nó đi.
Cứ thế Trần Di Yên đã qua lại khá nhiều phòng, xong việc thì lẳng lặng dời đi chả cần bận
tâm ai nói gì nghĩ gì (phòng trống còn nhiều lắm) Dừng chân trước một
căn kích thước nhỏ, nhìn vô chỉ thấy chưa đầy hai chục người toàn bệnh
trung bình, mấy đại phu trong đó đủ sức giải quyết. Một tiếng ho "Khụ
khụ..." kéo dài của phụ nữ vang lên làm Trần Di Yên chú ý, chưa cần nhìn chỉ nghe thôi cô đã cảm nhận được âm thanh này không phải ho bệnh mà là nội thương sâu, cũng có người võ lâm chú tại khu dân thường ư? Đôi chút tò mò bước vào, Trần Di Yên thấy ngay chiếc giường đầu tiên gần cửa là
một thiếu nữ đang ngồi co ro, gương mặt dính bụi bặm than đen, y phục
bần hàn sờn cũ, tay nắm đấm che miệng tay ôm bụng ho thêm mấy đợt rung
người khiến thân nhiệt tăng cao mặt thoáng đỏ lên. Ngồi chung trên
giường là một thiếu phụ hơi lớn tuổi, một người đàn ông râu đen dài tới
cổ thì đứng, họ đều mặc đồ như nông dân nghèo khổ, mặt bám bụi than, họ
nhìn thiếu nữ đầy lo âu.
Nhận ra sự xuất hiện của Trần Di Yên, cả ba người kia trở nên cẩn trọng dè dặt khẽ cúi mặt tránh né tiếp xúc.
Trần Di Yên đi tới hỏi với ý quan tâm dẫu nàng biết thừa trạng thái của
thiếu nữ rất bất ổn "Cô bị gì ư?" Thiếu phụ vội vã trả lời thay "Không
có chi đâu. Chúng tôi lúc ở ngoài thành đang trên đường sơ tán vào cung
thì gặp cướp, chúng lấy hết của cải còn ra tay đánh đập, nữ nhi của
chúng tôi dùng thân mình chịu đòn thay cho hai thân già này nên chịu
thương tích khá nặng, thêm nữa là nữ nhi mới ốm dậy sức khỏe còn yếu.
Đại phu đã kê đơn thuốc cho uống rồi, ngài ấy nói khoảng sáu hoặc bẩy
ngày sau sẽ ổn không còn gì đáng ngại hết." Hiển nhiên Trần Di Yên đếch
tin, nàng ngồi luôn xuống giường quan xát, thấy thiếu nữ đỡ ho thì nắm
lấy cổ tay cô ta bắt mạch liền.
Lập tức nhíu mày, Trần Di Yên khẽ cắn môi buông tay (bắt mạch chỉ một hai giây là đã hiểu thấu thể trạng
người khác rồi, thế mới là thiên tài chân chính) Cô thẳng thắn nói "Xem
ra tên cướp đánh đập nhi nữ của các vị có thần lực rất siêu phàm đây.
Nội ngoại toàn thân cô ấy đều chịu chấn động làm tắc nghẽn tất cả những
kinh mạch chủ đạo, máu ứ đọng không kịp lưu thông, xương cốt rạn nứt rất nhiều chỗ. Nguy hiểm hơn cả là một luồng khí mãnh liệt còn xót lại đang lưu chuyển gây xáo trộn hô hấp, đảo lộn mọi chức năng thông thường của
nội tạng, nếu là người thường thì dù có ngàn vạn cái mạng cũng chẳng đủ
chết đâu. Nhờ khí tức cực kỳ thâm hậu vượt xa phàm nhân nên vẫn miễn
cưỡng duy trì được chút sinh cơ, ít nhất vị cô nương đây phải có sức
mạnh vượt xa cõi thế gian trần tục này."