Trần Di Yên lên tiếng hờn "Vậy mà tỷ còn trách muội hay dọa Tiểu
Thanh?!" Điểu Huyền Tinh mỉm cười liền hôn nhẹ má Trần Di Yên, đấy là
cách nhanh nhất để xoa dịu sự giận dỗi đáng yêu của chị em nhà này (Mà
dường như Trần Di Yên gần đây rất hay cố tình hờn để được nàng tiên an
ủi °3°) Đương nhiên sau đó mặt Trần Di Yên tươi rói định chụt lại má
người kia thì Điểu Huyền Tinh hí hửng giơ một tay lên ngăn lai đôi môi
ngọc ngà ấy, bóp má làm môi Trần Di Yên chu ra trông cực dễ thương "Ư."
Ba nàng kia ngoảnh lại nhìn hình ảnh ngẩn ngơ của Trần Di Yên mà phì cười. Nhất là Trần Tiểu Thanh, hành động vừa rồi của Điểu Huyền Tinh dẫu nằm
mơ cô cũng chả dám bắt trước.
Linh Cơ buông cương kéo ngựa đưa
Trần Tiểu Thanh rồi bước vài bước về sau, tháo dây Băng Hà Kiếm - Rực
Hỏa Đao trao cho Điểu Huyền Tinh giữ. Linh Cơ quay lưng lại túm lấy đôi
tay Trần Di Yên đặt lên vai mình, hai tay siêu nữ cường quắp đùi người
yêu mà cõng trên lưng. Linh Cơ ghẹo cho một câu "Hai dà. Di Yên mà giận
thì tối nay chúng ta không thể hòa hợp dòng sông ngọc mầu trắng đâu.
Không nên để các nàng giận. Không nên." Nghe lời sướng tai nhưng ba
người kia lại đỏ mặt, họ hiểu rõ lời ấy chứ. Ngoại trừ Yến Châu là vẫn
tò te chẳng hiểu chi hết, cất tiếng hỏi "Mọi người nói dòng sông ngọc
mầu trắng gì thế? Muội không biết cũng chưa từng thấy." Mấy tỷ bên dưới
chỉ cười cười chứ chả hồi đáp nên công chúa nhíu mày, dựa cằm xuống vai
Trần Tiểu Thanh mà hỏi theo kiểu không trả lời sẽ không để yên "Đó là
sông gì vậy hả?" Trần Tiểu Thanh mặt ửng hồng, vẫn nói một cách hồn
nhiên "Khi nào cô thành thân động phòng thì biết thôi. Đúng là Yến Châu
ngốc nghếch." Yến Châu "Hừ." rồi cắn vai Trần Tiểu Thanh một cái làm cô
ấy hơi đau, khẽ mắng "Công chúa hư kia. Đánh cho vào mông như hồi xưa
bây giờ." (Lúc trước vô cung dậy võ vài bữa, đề tử Yến Châu chểnh mảng
xíu là y như rằng bị sư phụ Trần Tiểu Thanh cầm cành cây nhỏ bụp mông
luôn. Tất nhiên không vụt quá mạnh, chỉ vừa đủ ê ẩm thôi) Yến Châu lè
lưỡi giễu "Đánh đi. Mách Di Yên tỷ."
Trần Di Yên được Linh Cơ
cõng nên tâm trạng lâng lâng bay bổng, cô nhắm mắt tận hưởng hít ngửi
mùi hương thơm từ tóc, cổ, vai, lưng của siêu nữ cường. Linh Cơ nói
"Tiểu Thanh đấu khẩu thất thế kìa, tội ghê chưa?!" Trần Di Yên ôm cổ
Linh Cơ, nhẹ nhàng đáp "Kệ hai người đó đi, muội quen rồi. Mỏi miệng họ
sẽ tự im lặng thôi." Điểu Huyền Tinh bước bên cạnh, mỉm cười yêu thương
nhìn tất cả, nhưng những phút giây bình yên này lại sắp sửa bị quấy phá
bởi đám địch nhân khát máu hiếu chiến. Không, bọn chúng chẳng đáng ngại, điều làm Điểu Huyền Tinh lo lắng là Hàn Linh Phượng - Điệp Tinh, thậm
chí cả Ngục Long Tinh. Nàng tiên bồ câu luôn tin chắc chắn rằng Ngục
Long Tinh vẫn còn tồn tại và đang lẩn chốn tại một nơi nào đó, cô cần
phải dự liệu trước mọi sự cố phát sinh để đối phó kịp thời giúp cho Linh Cơ hạn chế tối đa phiền phức nguy hiểm. Nghĩ lại thì đã rất rất lâu
chưa hóa trở về nguyên hình tối thượng của mình để chiến đấu, Điểu Huyền Tinh vô thức nắm chặt hai bàn tay thành cú đấm khi hình dung ra việc cô biến thân giao đấu Điệp Tinh sẽ khủng khiếp thế nào! Lại nhìn tới hai
thứ vũ khí tối cao siêu phàm cô đang ôm trong lòng, bản thân tột cùng
tôn kính mong lại được chiêm ngưỡng Linh Cơ dút khỏi vỏ triển hiện thần
uy.
Năm nàng cứ thế nhàn nhã dạo chơi thêm một canh giờ thì quyểt định quay về. Đi lâu vậy nhưng dòng người di tản vẫn cứ ùn ùn chưa thấy thuyên giảm, trên đoạn đường các nàng đã nhường con ngựa cho một gia
đình ba người (cha mẹ già cả và con trai) vì ông lão bà lão sức yếu chậm chạp.
Biết rằng cửa vào cấm cung vẫn dầy đặc sĩ số qua lại nên
giống lúc đi, Linh Cơ nắm tay Trần Tiểu Thanh và Trần Di Yên - Điểu
Huyền Tinh nắm tay Yến Châu (khinh công Trần Di Yên rất tuyệt nhưng nội
lực không mạnh tới mức có thể về lập tức) Vụt vụt trên không chốc lát đã vượt qua bức tường hoàng thành, hạ xuống ngay trước cửa phòng của Linh
Cơ trong cung Kinh Nguyệt mà chả bị bất cứ ai phát giác, phàm nhân làm
sao thấy kịp siêu nhân.
Chân vừa chạm đất, Yến Châu từ biệt mọi
người rồi vội vàng chạy đi luôn, nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời cô
đang đợi tại Lăng Trì cung, mới xa nhau tí ti đã nhớ nhung.
Yến Châu chạy một lúc thì gặp a hoàn Tiểu Hoa đi ngược hướng, đôi tay bê
chiếc hộp nhỏ mầu đen. Thấy công chúa, Tiểu Hoa cung kính quỳ xuống hành lễ. Yến Châu chỉ kịp "Ừ." một tiếng và không dừng lại, càng tăng tốc
chạy.
Tiểu Hoa đứng lên, nhìn bộ dạng hối hả kia mà thở dài, vị
công chúa nhỏ đáng thương. Là người cực kỳ tinh ý, trông ánh mắt cử chỉ
của Yến Châu là Tiểu Hoa biết ngay cô ấy biểu cảm tương tư đơn phương
một mối tình với nhân vật được gọi là Ma Nữ Vương. Theo sự bí mật điều
tra tại cung Lăng Trì, chính xác là trong phòng riêng của công chúa thì
hiện nay đang xuất hiện luồng yêu khí đặc biệt mạnh, kẻ đó là mục tiêu
truy sát của Yên Nhiên Tinh, cuộc đối đầu giữa hai yêu nữ này cũng khá
thú vị. Suy nghĩ miên man mau chóng tắt vì xa xa phía trước là thấy "Bộ
tứ quấn quýt nhau" còn đứng bên ngoài trò chuyện chứ chưa vô phòng. Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ khiến tim Tiểu Hoa đau nhói nhưng không
thể hiện ra mặt.
Bước tới gần, Tiểu Hoa lễ phép cúi đầu chào
mọi người, đưa chiếc hộp về phía Trần Tiểu Thanh và nói "Tiểu thư. Sáng
sớm nay em phụ giúp các cung nữ khác quét dọn những dan phòng trống
trong cung Kinh Nguyệt để làm nơi ở tạm cho một phần lão bá tánh sơ tán
nên chưa đến hầu hạ tiểu thư kịp, xin tiểu thư tha tội. Dọn xong là em
lập tức đi làm bánh đường nhân đậu mang đến đây ngay."
Trần Tiểu
Thanh buông tay Linh Cơ, nhận lấy hộp bánh, ánh mắt thương hại nhìn a
hoàn thân cận lâu năm. Nghĩ thầm tại mình vô tâm ham chơi chẳng quan tâm gì Tiểu Hoa làm em ấy buồn bã cô độc, nhẹ nhàng nói "Em vất vả rồi."
Tiểu Hoa lắc đầu đáp ngay "Không vất vả. Em rất vui vì được làm đồ ăn
cho tiểu thư, ngày hay đêm em cũng tình nguyện hầu hạ hết sức mình!"
Trần Tiểu Thanh cảm động lắm, nói "Em không cần phải làm a hoàn mãi đâu. Sau khi về Thần Long Sơn Trang ta nhất định sẽ tìm giúp em một ý trung
nhân thật tốt. Tiểu Hoa sẽ có một mái nhà riêng, sẽ được vui vẻ hạnh
phúc!" Đôi mắt Tiểu Hoa hơi rưng rưng vội vã từ chối "Em không muốn.
thành thân với ai hết. Tiểu thư đừng gả em mà, đừng đuổi em!...."
Trần Di Yên nhẹ nhàng nói xen vào "Không ép em đâu. Chỉ cần bất cứ ai khiến
em rung động, chúng ta sẽ tận lực giúp." Trần Tiểu Thanh ân cần nói "Em
vào đây chúng ta cùng ngồi ăn nhé." Tiểu Hoa khẽ lắc đầu trả lời "Dạ
thôi. Em nghĩ mỉnh cần về trước để giúp mọi người bưng bê chăn gối và
phân phát lương thực, nhiều hài tử đói khổ đáng thương lắm. Em xin phép
không quấy rầy tiểu thư nữa." Nói rồi quay sang cúi chào nhị tiểu thư,
Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh, xong lững thững dời đi.
Khi vừa quay
lưng, một giọt lệ nơi khóe mắt trái chẩy xuống miệng, cô nhăn mày mím
chặt môi nuốt lấy vị đắng. Nhẫn nhịn. Phải nhẫn nhịn! Ngày Trần Tiểu
Thanh thuộc về mình sắp đến rồi!...
Trần Tiểu Thanh ngây người
đứng trông theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, lòng buồn buồn. Linh Cơ cũng nhận ra được tâm trạng yêu đơn phương của Tiểu Hoa dành cho Trần Tiểu Thanh
chứ, người yêu của siêu nữ cường vừa xinh đẹp vừa dễ thương thuần khiết
nên có những nữ nhân khác thương thầm cũng chẳng lạ. Nhưng thôi kệ, giờ
đây Trần Tiểu Thanh đã thuộc về Linh Cơ thì vĩnh viễn không ai được phép động chạm tới cô ấy.
Linh Cơ hôn má Trần Tiểu Thanh, nói "Vào
thôi." Trần Tiểu Thanh nhanh chóng vui vẻ trở lại bởi nguồn hạnh phúc
khổng lồ mà người mình yêu thương nhất mang đến, cô tươi cười trả lời
"Dạ." Vì nụ cười vô cùng đáng yêu ấy mà cô được nhận thêm cái xoa đầu từ Linh Cơ.
Trần Di Yên thở dài, nghĩ mà tội nghiệp Tiểu Hoa, định
bước theo hai người kia thì thấy Điểu Huyền Tinh vẫn đứng tại chỗ,
khoanh tay nhìn về phía Tiểu Hoa đằng xa, trong đôi mắt thanh khiết ấy
chẳng ai có thể dự đoán nổi nàng tiên này suy tính điều gì. Trần Di Yên
lại gần từ phía sau choàng ôm lấy Điểu Huyền Tinh, dựa cằm xuống vai,
dịu dàng hỏi "Tỷ đang nghĩ gì vậy?" Điểu Huyền Tinh với tay lên chạm má
thiên tài y thuật, bình thản đáp "À, chút chuyện linh tinh thôi." Trần
Di Yên trêu "Hay tỷ đang nghĩ về muội?!" Điểu Huyền Tinh khẽ cười, tiện
tay nhéo má cho một cái hơi đau. Trần Di Yên tỏ vẻ giận kêu "Ui. Muội có phải Tiểu Thanh nghịch ngợm đâu!" Điểu Huyền Tinh trêu giả "Ta thấy chả kém đâu. Muội thuộc diện ngấm ngầm nghịch không công khai. Ta nghi ngày xưa Tiểu Thanh từng phải chịu tội oan bởi vài việc muội gây ra lắm
đấy." Trần Di Yên mặt thoáng hồng vì ngượng, quả nhiên không giấu nổi
điều chi với nàng tiên ngọc ngà này mà.
Vừa lúc đó trong phòng vọng ra tiếng gọi của Trần Tiểu Thanh "Hai tỷ không vô là bọn muội ăn hết bánh đây."
Trần Di Yên vui vẻ nói "Hừm. Đúng là tham ăn mà. Thôi mình vào nha, Huyền
Tinh tỷ." Rồi không đợi câu trả lời liền kéo luôn nàng tiên đi cùng.
Đóng cửa "Cạch".
Linh Cơ với Trần Tiểu Thanh đang chơi trò ăn
chung chiếc bánh đường nhân đậu (hình chữ nhật, nhỏ nhỏ) mỗi nàng một
đầu cắn nhai dần dần cho tới khi miệng họ chạm vào nhau luôn. Linh Cơ
còn thè lưỡi liếm môi Trần Tiểu Thanh làm cô ấy thích quá lấy thêm cái
bánh khác, nói "Nữa nha." Ngồi ghế cạnh đó, thấy trò này hay hay Trần Di Yên bắt trước ngay. Cô cho bánh vào mồm ngậm một đầu rồi gian manh ngồi hẳn lên đùi Điểu Huyền Tinh, choàng tay ôm cổ, dí xát mặt vào nhau cùng chơi trò "Nụ hôn cuối đường"